Wednesday, June 10, 2015

1762. Thơ HOÀNG XUÂN SƠN trong mơ hạn



  
HOÀNG XUÂN SƠN
trong mơ hạn

Chân dung Võ Đình, tự khắc gỗ
                            


nhớ anh Võ Đình

nơi con sông lú ngày chan phép lạ
không có thánh.  không có thần hiển lộng
chỉ có ngàn lau trắng mọc lên
sự tích của kẻ du biền
đôi mắt suối khe cảm mơ một ngày ra biển
không chỉ hiện diện nồng nàn
lời than thở sóng
chuôi nước buồn nghịch đảo
mơ hồ cái vươn vai nếp áo nhăn
giờ hồ gột cứng
ra đi ra đi
cõi phù trầm thanh quy
những luống cày của biển
tròng thất tán nỗi đau đáu xa nguồn
quờ quạng không bắt được tầm run
mảnh thơ.  búp gió                cuống cuồng không hư
ôi lang chạ cái buồn
không níu được nỗi yêu thương dị kỳ
nơi con sông chú giải một điều quên
nhớ.  bao nhiêu năm ngần ấy cây gậy chống của biền
mòn nhẵn tang thương
bước qua dị thức vùng nước đọng
chiều nghiêng của tháp
dây ròng rọc bỏ chiếc gàu nằm yên
người về truy giảng dấu cày vô định
đôi mắt đã lòa
giữa thinh không


hoàng xuân sơn

hai. tháng sáu/2015