NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH
Điều mơ ước còn lại
Hãy chạy nhanh ra biển anh ơi.
Cùng đàn chim đang tấu khúc ban mai rực rỡ. Trên bảng
màu mong manh chúng ta sẽ kịp chấm phá ánh nhìn tươi vui trước khi nét ban sơ
này bị phá hỏng. Cùng với đàn sóng nhỏ. Tan vào trong suốt đại dương trước khi
chúng phai màu khô cạn. Vươn dài đôi tay khát khao theo dòng chảy êm ả của con
sông còn một bến hẹn biển xanh…
Hãy ngồi với em, trên ghềnh đá này, có thể ngày mai
nó sẽ bị đem về trang điểm những con đường, những ngôi nhà trong thành phố. Ánh
mắt chúng ta đã bao lần là cánh diều mê mải trời xanh, sẽ nói lời tự do cuối
cùng với những cao tầng vừa mọc lên ngạo nghễ.
Còn một chút tàng cây để ta ngồi tình tự. Em sợ đồng
cỏ xanh tươi này sẽ chìm trong mùa nước lũ. Và mai kia hơi thở của cổ thụ sẽ chỉ
còn trong ký ức. Đừng hỏi tại sao em hay ép những chiếc lá khô. Có thể đó sẽ là
kỷ niệm khi chúng không còn tên tuổi nữa, đó cũng là nơi giữ gìn tâm hồn em thảo
tự.
Xin anh hãy viết những bài tụng ca thiên nhiên. Biết
đâu một ngày kia vầng trăng này không còn nữa, và con cháu chúng ta không thể
nào hiểu được ngàn xưa đã có người thơ quên mình chỉ vì một bóng trăng diễm ảo.
Chả phải anh đã đắm say giữ trong tim mình màu trăng cổ tích?
Xin anh hãy viết thật nhiều thơ khi còn có thể. Vì
biết đâu mai kia danh xưng “Nhà Thơ” sẽ chỉ còn trong từ điển.
Hãy tận hưởng thiên nhiên anh ơi. Sự hào phóng đã sắp
dần cạn kiệt với tốc độ cái nuốt chửng của một nền văn minh vô cảm. Hãy bước đi tự do thỏa
thích bằng đôi chân khát khao. Trước khi chúng ta biến thành những con búp bê.
Được chăm sóc đầy đủ. Được đặt trong những chiếc hộp xinh xinh sau khi đã đóng
đủ tiền mua dưỡng khí.
Hãy tận hưởng nhịp đập trái tim tình người vì có thể
một ngày kia chỉ còn con người được nhân bản. Được cài đặt con chip trái tim vô tính, chúng ta sẽ mất
kinh nghiệm của xôn xao hồi hộp, buồn vui, sẽ hoài nghi
những cảm xúc đã có lần xao xác châu thân.
Nếu may mắn. Biết đâu con chip một ngày kia sẽ lây được tính người. Chúng ta có thể sẽ sống
trong một thời đại mà những cổ tích hiền hậu đều được viết lại, theo một cách
khác, với cái nhìn của một thế hệ can đảm hơn vì đã quá quen thuộc với những khốc
liệt của thời vô cảm.
Hãy
hưởng thời gian đang tới. Như là phút giây cuối cùng. Và, duy nhất một điều em
còn tin vào sự bền vững: Tình Yêu. Đó là điều mơ mộng hiếm hoi và ngây thơ mà
chúng ta đang có, phải không anh?
Nguyễn Thị Khánh Minh
Ngày
5.6, Ngày Quốc Tế Môi Trường