Monday, May 11, 2015

1700. Thơ PHẠM CAO HOÀNG Hành phương đông


T h ơ   t h ờ i   c h i ế n   t r a n h
Ảnh internet




Hỡi ơi trời đất vô cùng rộng
Nào biết tìm đâu một mái nhà
Nguyễn Bính

bn ta, áo ngươi sao bc thếch
chi
u nay còn mt ngươi vi ta
ng
ươi nh gì dưới tri mây trng
ta nh
màu hoàng hôn năm xưa

ngươi phong trn ta cũng giang h
vó nga qua nhp khua lóc cóc
bu
i ra đi đâu mơ ngày v
nh
ưng chiu nay ngươi ơi ta mun khóc

ngươi ba mươi ta cũng ba mươi
k
cũng đã mười năm ri, xa lc
thì vui đi cho h
ết mt đi
r
ng ta k tri cho sng sót

đôi khi ta mơ mt căn nhà trng
thu sang hay lng lng bui mưa v
gõ trên quãng đ
i xưa mà hát
r
ng ngàn năm mây trng đi ta

bn ta, còn đây lưng chén rượu
ta m
i ngươi cn nt cùng ta
d
u lòng ta bc hay ngươi bc
cũng c
m bng như bóng mây qua

cũng như là nhng git máu hng
đ
ã nh xung trong mùa xương máu
bên tr
i kia, ngươi nghe gì không
ti
ếng ai vng đau my chiu c x

trong lòng ta có mt dòng sông
dòng sông x
ưa đc mù bến nước
lau lách khuya s
ương lnh hàng hàng
b
n ta hi, làm sao quên được

ta cht thy trong đôi mt ngươi
có đi
u gì ngươi chưa th nói
mây v
n còn giăng trng mt tri
h
n ta cũng giăng đy sương khói

có ni bun nào đang len trong tng mch máu
có mũi nh
n nào đâm trong tim ta tng cơn
c
n chén rượu thy tri đt sp
ta cũng nh
ư ngươi, có vui gì hơn

bn ta, ngươi sng có bao năm
mà s
ương gió đy trên mái tóc
ta cùng ng
ươi đi gia phương đông
đ
t rng quá nên ngàn năm còn cô đc

mây trng quá và chiu tê tái lm
bi
ết v đâu gia lúc hoàng hôn phai
ta cùng ng
ươi nhng bóng đi lếch thếch
chi
u tan mau ri vn bóng đêm dài

sng na đi chng có mt quê nhà
bu
i ln đn thân gi nh đt khách
ch
ng l ta ôm lòng mà ch
ch
mt thu huy hoàng trên mt đt

chng l ta bt chước người xưa
ôm chí l
n đi cùng tri đt
trăm năm r
i như bóng mây qua
chí đã cùn nên thiên thu đành chôn ch
t

chng l ta hc người tht thế
m
ượn dăm chén rượu lãng quên đi
hay ng
a mt ngâm câu khí khái
gi
a ch đi lê gót rong chơi

bn ta, vui chi mà cười ngt
bu
n chi đp chén v tan tành
mây phương nam có khi mù phương bc
có khi là mây chia c
t ngàn năm

ta có khi đng bên tuyt l
th
y mt màu nng úa dưới nhân gian
l
p lp nhng m xanh bóng c
huy
t sâu kia ta đã có phn

thi xuân thu chng thy ngn ngô đng
chim ph
ượng bay dưới tri tan tác
th
i hoàng kim ca mưa đ máu hng
k
tht chí nhìn tri rơi nước mt

ta vi ngươi đng gia vc t sinh
v
n thy bay mt tri mây trng
nghe quanh đây tr
i đt quá điêu tàn
không còn ai gi
a chiu thoi thóp nng

trong mt ngươi có bóng đi ta tan v
có mùa đông quê cũ rét m
ưa phùn
có đ
u thu rng đy bông khế
có bông cúc vàng n
r chm sang xuân

có chuyến tàu đi trong chiu sương lnh
nh
khói bun tan vi hoàng hôn
có chi
ếc khăn tay vy ngang mt l
bánh s
t lăn như nghiến nát c lòng

chiu nay đèn nhà ai thp sáng
nghe r
n ràng bên lp khói đùn quanh
m
ười năm, ta hay ngươi người vin khách
rét v
chưa mà hn lnh căm căm

ta cùng ngươi đi gia phương đông
giày đã rách nh
ưng chân chưa thy mi
v
trên lưng ngày tháng mà ca rng
gi
a trn gian ta như ht bi

bi du có ngàn năm ch đi
cũng ng
m ngùi tan vi hư không
ng
ươi du cn bao nhiêu h rou
cũng d
chi đã m được lòng

cũng không bng mt sm mùa đông
quàng khăn rét ng
i bên ca s
hay c
o ro bên bếp la hng
m đi nhau dăm câu chuyn k

thi bây gi ta như chim b đn
kêu đau th
ương nay đã sut bao chiu
bay l
o đo dưới tri hiu qunh
đ
i tan tành cùng mt đt bun thiu

thi bây gi, ca nhng git nước mt
ướt đm khăn hng người con gái năm xưa
th
i ca nhng khăn tang chít vi
th
i rut đau như ct ni chia lìa

thi huy hoàng ca nhng by qu đen
bay ph
ơi phi gia phương đông hc la
th
i ca nhng người đã đánh mt trái tim
ch
còn bóng hn thù vây mi phía

cn trong răng mt trái b hòn
không th
nói nhng điu mun nói
ta cùng ng
ươi nhng bóng đi thm
nhìn mây tr
ng lòng đau vi vi

đã bao năm dòng máu ta sp cn
mà n
ơi đây không mt bóng ai v
r
ng tan tác nhng mùa hoa rng
mà mây thì mây tr
ng lê thê

ta cùng ngươi v bóng mà ch
cùng m
t đt quay theo thi chiến quc
chi
u nay còn mt ngươi vi ta
b
ước khp khing dưới tri cô đc

có tiếng tù và vang vang trong gió
âm thanh bu
n xé v không gian
cũng là lúc n
cười ta héo ht
chi
u thê lương tri đt quá điêu tàn

có tiếng ai vng t muôn kiếp trước
bông h
ng nào va rng gia lòng ta
trong m
t ngươi có chút gì u ut
soi long lanh bóng dáng m
t quê nhà

k cũng đã mười năm ri ngươi hi
ng
a nghiêng cùng lch s thăng trm
vui có khi
cười ra nước mt
có khi là r
ượu say khướt hoàng hôn

rut có khi tưởng lìa chín khúc
máu có khi
gia bung tim
cũng đành s
ng cho qua thi mt kiếp
dù tháng ngày ch
p xung nhng oan khiên

bn ta, bên kia sông là núi
núi c
a ngàn năm đá vng bóng người đi
núi ti
ếp sông và sông tiếp bin
sông ti
n người qua bến phân ly

sông ngm ngùi v sóng thiên thu
mùa bão t
i gm lên hi bi thiết
g
n gn trên sóng bc nhng căm thù
b
i máu đã nhum hng sông nước

bc đã ln nên đèn leo lét
gót ai qua r
m rp khp non sông
trên m
t đt người người rơi nước mt
và n
ơi đây ta ngm ni căm hn

ta cùng ngươi đi gia phương đông
th
ương vườn ai đìu hiu dăm xác lá
mái rêu phong c
a khép im lìm
nhà ai đó gi
ng quê nhà ta quá

giu ai đó đ hàng dâm bt
ng
như màu mc tím thu mười ba
nghe thoang tho
ng mùi hương sách mi
có chút gì nghèn ngh
n gia tim ta

bóng chim nào lc cánh cui tri xa
đ
t rng quá biết đâu là c
và n
ơi đây hiu ht nhng đi người
dài râu tóc ng
i mơ thi thnh tr

lúc tui tr đã tan ri chí khí
s
ng na đi ta chng thy quê hương
nhìn lên cao mây còn bay l
p lp
ta cùng ng
ươi quay vi bóng tang thương


Phạm Cao Hoàng
1 9 7 1