HOÀNG
XUÂN SƠN
ngày
mất của phố (*)
trong
lìm kìm phố nắng
thấy
mình ở quãng trưa
một
tiếng thiều rất ngắn
một
chuyến xe mới vừa
ai
xáo tung hàng bụi
cho
hoa xanh bẽ bàng
con
đường cầy cục gió
lạy
một chiều lang thang
gió
bụi. gió bụi hát
những
khoanh rơm ngoài đồng
sợi
dây thừng đã đứt
hết
bộ vần không không
không
còn ai đứng đó
ánh
mắt xưa tù vù
chiếc
gai ngầu đâm hận
giọt
máu tề muôn thu
hốt
buồn lên vần điệu
đọc
thơ mầu ê a
giọng
kim tiền ai điếu
tội
gốc thông đã già
tết. tết. tết. cò lả
phố
điện đài âm binh
một
tình xuân lớ ngớ
không
dưng. bỗng đoạn đành
hoàng xuân sơn
chín tháng tư mười lăm
(*)
lấy ý từ Ngày Sinh Của Rắn - Phạm Công Thiện