Wednesday, April 8, 2015

1617. Thơ NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH Ngày chan hòa




NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH
N g à y   c h a n   h ò a



Là mặt trời rạo rực phương đông lên
Là vỡ chìm khao khát. Pha lê đêm
Thời khắc tan nghìn sao khuất bóng

Bỏ xuống như mây vạt ngày rất nhẹ
Có đuôi mắt lá đưa thầm
Ta cũng thế. Chút hồng khe khẽ
      
Chạy mướt gió khuông trời tơ lụa
Bổng trầm những nốt nhạc bay cao
Đàn chim ấy chưa một lần bỏ phố

Phố lao xao khua mùa lá mới
Một mùi hương rất lạ theo về
Là tiếng nói mắt nhìn nhau có phải

Thầm riêng mình. Ấm ngọt giữa môi tan
Ấm như thể thu nghìn giọt nắng
Nở như bông phố ngọt trưa hồng

Cúi xuống nhẹ vai ngày run mắt gió                    
Gọi nhau về. Nhà ai vừa khép cửa
Sắc rơm chiều. Rất dịu. Rồi tan

Rồi như mơ như mơ. Bay vào chiêm bao
Nỗi mê hoặc muôn đời giấc ngủ
Một điều gì nghe tựa tiếng xôn xao

Đừng tan nhé cho thầm thì gần lại
Trái tim này mỏng lắm như gương
Sợ vỡ những lần thao thức dậy

Là thức dậy vô cùng biết thế
Ngó chung quanh ngó đất nhìn trời
Sợ hụt hẫng nên ôm vào rất vội

Là tôi là tôi là tôi
Như viên đá lạnh trong ly nước
Sống tận cùng. Chắc thế. Đã tan ra


Nguyễn Thị Khánh Minh 

1.2015