Nguyễn Thị Thanh Bình
(Để
nhớ RMS “Khả Thể” của Đặng Thơ Thơ ở D.C. 5/4/15)
Có
một nỗi niềm như giấc mơ
Đi
tìm chiếc bóng soi vần(g) thơ
Chừng
như tôi viết cho mình thở
Tương
thông viết-đọc cũng bất ngờ
Nhân-vật-hóa
làm tinh cầu tôi vỡ
Những
mảnh vỡ siêu linh tôi nhặt miết từng câu
Khả
Thể Của Mơ ơi nguồn cơn sáng tạo
Khả
Thể Của Viết hoang mang cõi giới về đâu
Đừng
hỏi sao tôi không gõ cửa tiểu thuyết khóc cười diễm tình
“Anh
bây giờ không còn quan trọng”, câu nói nào tôi viết giữa bình minh
Nhưng
tôi nào biết lòng mình chỉ chạm toàn những hố thẳm uy linh
Một
kẻ lên đồng. Một trường hợp nhập thần sấm chớp mộng du
Bên
ngoài có khi còn âm u trời tháng tư. Bên trong đầu tôi sao vẫn rực rỡ nắng xuân
thu
Đứa
con tinh thần mới quẫy đạp khai sinh. Thượng Đế cũng chết ngay lúc ấy ngẫu như
Buồn
buồn có phải, tôi ghé qua cuộc đời giễu nhại đùa chơi vài hình hài nhân quan
Đứa
con văn chương còn tồn tại hôm nay, vì những yếu tính ấy còn tồn tại đời sau
Chiều
Hội Ngộ Văn Chương 40 năm tháng tư nhằm ngày Phục Sinh
Thơ
Thơ ơi, Tự Lực Văn Đoàn hậu duệ xứng danh không thôi
Điều
còn lại xin một lần khai mở từng chặng đường nắng mai.
Nguyễn
Thị Thanh Bình
Virginia,
April 6, 2015