Hoàng Xuân Sơn
ngày chín tháng
hai. mười lăm
lướt
qua
tôi
bay lên cùng nắng
đôi
mắt nắng trong veo
tôi
rớt xuống cùng mưa
chùng
chình cửu vạn
[mưa. mưamưa
nặng hột]
tôi
ngồi rất ủ dột
giữa
hai hàng cây thưa
một
chuyến xe lướt qua
một
bóng người khuỵu xuống
đêm
ơi đêm. về muộn
bòng
bong
đêm
hôm nằm nhơi một mớ hỗn độn
bóng
chữ
thần
câu
thân
ý
nguy
nga hình tượng
luộm
thuộm sắc màu
nhuộm
vải không ra thớ
mất
mặt thuyền đò
be
bờ sóng nước
sáng
ra nằm nhai lại
bầu
bì rỗng tuếch
lũ
tàn
thơ
sạt nghiệp
lâu
mới thấy
bóng
đồi
ngã
xuống rừng sao
đêm
trồi nguyên thuỷ
bưng
vào địa dư
nước
trôi
đất
cũng khật khừ
mỏi
thân tượng đá
tàn
dư cuộc về
bây
giờ hồng miết chân đê
mùa
son ối vỡ
ánh
mê rập rờn
lưỡi
dao cùn. nét mộ. chôn
hoa
văn còn một chút
bồn
chồn. đau
cuống
trần người ở rất lâu
hoàng
xuân sơn