Thursday, February 26, 2015

1539. Thơ NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH QUA MÙA. CÂY VÀ NGƯỜI







Đứng rất buồn và ngó đất xa
Nghe mưa ấm tiếp từng hạt nhỏ
Động trong mình những mạch nước âm u

Mắt từng con rơi dầy ngọn cỏ
Nhìn lên hoài trời vẫn rất cao
Cúi đất nhủ lòng thôi nắng úa

Úa một ngày vàng như con bệnh
Xương nằm đau và tai lắng nghe
Tiếng lặng lắm mà thân buồn xao động

Ai ngồi đấy một hồn gió xuống                  
Tường nhà bên hắt chiều vọng âm
Bóng đi qua vệt sầu ảm đạm

Ai ngồi đấy một hồn cây mỏng
Nghe từng đàn lá ốm rủ nhau đi
Đêm thao thức những mầm non trở giấc

Nói nhỏ như thầm trên vai khuya
Không thấy lối. Mơ hồ con bướm gọi
Nhớ ra rồi. Xuân đợi ở đằng kia

Sẽ ngày chứ và mở tung cửa sổ
Người về vui như nắng đậu bên thềm
Hơi ấm cỏ khô mùa chim kết tổ

Xanh mướt từng bầy lá đi không hết
Hồi vừa sang réo rắt nhất. Vòng tay
Ôm con phố một màu xanh mải miết

Là xanh trời. Mây tan trong gió xanh
Ta trông lên gặp cây ngó xuống
Cây đã khoẻ qua rồi ngày tháng bệnh…


Nguyễn Thị Khánh Minh
2014

(Như một lời cảm ơn đến anh chị, bạn hữu chúc KM mau khỏi bệnh)