TÌNH YÊU
ADONIS
( Lebanon / Syria )
Con
đường và mái nhà đều yêu thương tôi
Người
sống và người chết
Và
cái chum đất sét đỏ trong nhà
Được
nước yêu thương.
Người
láng giềng yêu thương tôi
Cách
đồng, sân đập lúa, ngọn lửa.
Cũng
yêu thương tôi là những cánh tay lam lũ
Làm
cho thế giới tốt đẹp hơn
Chẳng
được tưởng thưởng gì cũng hân hoan.
Và
những mảnh vương rải đây đó
Bứt
ra từ lồng ngực còm cõi của anh tôi
Mảnh
thịt da khuất sau những gié lúa mùa gặt
Tựa
như những viên hồng ngọc
Còn
đỏ hơn màu máu đỏ tươi.
Thần
yêu thương sinh cùng lúc tôi ra đời
Yêu
thương sẽ ra sao khi tôi không còn nữa?
SỰ LẨN TRỐN CỦA CÁC MÙA
ANDRÉE CHEDID
( Pháp / Ai cập )
Tôi
từng yêu em
Trong
cơn giông của nhựa
Tôi
đang yêu em
Trong
bóng tối của năm
Tôi
từng yêu em
Trong
khu vườn bình minh
Tôi
đang yêu em
Lúc
tháng ngày tàn tạ
Tôi
từng yêu em
Trong
vầng dương hối hả
Tôi
đang yêu em
Trong
bóng chiều bao dung
Tôi
từng yêu em
Trong
ánh chớp lời nói
Tôi
đang yêu em
Trong
cửa ngõ ngôn từ
Tôi
từng yêu em
Trong
cơn bốc đồng mùa xuân
Tôi
đang yêu em
Trong
sự lẩn trốn của các mùa
Tôi
từng yêu em
Ngay
trong lòng cuộc sống
Tôi
đang yêu em
Tại
nơi cổng thời gian.
Tranh Đinh Cường
GẶP GỠ (*)
BORIS PASTERNAK
(
Nga )
Tuyết
rơi ngập kín cả đường
Mái
ngói nhà nhà tuyết phủ
Anh
vừa đứng dậy duỗi chân
Em
đứng bên ngoài khung cửa.
Em
khoác chiếc áo mùa thu
Không
giày, không cả nón mũ
Chừng
như em đang phấn khích
Chống
chọi cơn rét co ro.
Xa
xa, hàng rào, cây cối
Chìm
dần trong bóng tối mờ
Em
đứng nép mình trong góc
Dưới
màn tuyết trắng âm u.
Luồn
theo hai bên tay áo
Nước
chảy từ tấm khăn vuông
Trên
mái tóc em, rất nhỏ
Lấp
lánh từng giọt tuyết sương.
Dáng
người và cả khuôn mặt
Áo
mùa thu với khăn choàng
Hình
ảnh của em rất thật
Đang
được chiếu sáng rỡ ràng.
Trên
đôi mi em tuyết ướt
Mắt
em thoáng một nét buồn
Chỉ
qua từng đường nét nhỏ
Em
đà hiển hiện toàn thân.
Bút
sắt nhúng vào hoá chất
Bằng
cả nghệ thuật tuyệt vời
Tim
anh có ai đã khắc
Hình
em từng nét rạng ngời
Đường
nét đơn sơ khiêm tốn
Vẫn
còn lưu giữ rất lâu
Dẫu
đời chua cay ác độc
Cũng
không phai nhạt sắc màu.
Vào
đêm tuyết lạnh hôm ấy
Thế
là mọi thứ nhân đôi
Mặc
ai phân chia ranh giới
Giữa
hai chúng mình em ơi.
Ta
là ai, từ đâu tới
Và
rồi cũng phải ra đi
Nếu
qua chuỗi ngày hiện tại
Chỉ
còn những tiếng thị phi.
(
* nhan đề dịch theo bản tiếng Anh. Tham khảo nguyên tác tiếng Nga, bài này có tên
là Cвидание,
HẸN HÒ )
KHI
ANH NGỦ
JACQUES PRÉVERT
( Pháp )
Đêm anh ngủ yên giấc
còn em cứ thao thức
em nhìn anh ngủ ngon
mà lòng thấy đau buồn.
Mắt anh nhắm thân anh to lớn duỗi dài
Trông ngộ nghĩnh nhưng lại làm em khóc
và bỗng nhiên anh bật lên cười
anh cười vang khi vẫn còn thiếp ngủ
anh ở đâu ngay trong giờ phút đó
và thực ra anh đã tới nơi đâu
chắc là cùng một cô nào khác
đến một xứ nào khác thật xa
và anh đang cười về em với cô ta.
Đêm anh ngủ yên giấc
còn em cứ thao thức
em nhìn anh ngủ ngon
mà lòng thấy đau buồn.
Khi anh ngủ em nào biết anh có yêu em
anh thật gần mà như xa biết mấy
em lõa thể nép sát người anh đấy
mà tưởng chừng như không ở bên anh
thế nhưng em vẫn nghe tim anh đang đập
em đâu biết nó có đập vì em
em không biết gì em không biết nữa
em chỉ muốn tim anh ngừng đập
nếu mai kia anh không còn yêu em.
Đêm đến anh nằm mơ
còn em cứ thao thức
em nhìn anh nằm mơ
điều đó làm em khóc.
Đêm nào em cũng khóc suốt đêm
còn anh cứ nằm mơ và mỉm cười
nhưng điều đó không kéo dài được nữa
rồi đêm nào chắc chắn em sẽ giết anh
những giấc mơ của anh sẽ kết thúc
và bởi em rồi cũng sẽ tự sát
chứng mất ngủ của em sẽ chấm dứt luôn
thi thể hai chúng ta sẽ hợp lại
ngủ cùng nhau trên chiếc giường lớn của đôi ta.
Đêm đến anh nằm mơ
còn em cứ thao thức
em nhìn anh nằm mơ
điều đó làm em khóc.
Kìa trời sáng và đột nhiên anh thức giấc
và với em anh chợt nở nụ cười
anh mỉm cười với ánh nắng mặt trời
và em không nhớ về đêm tối nữa
anh lại nói những lời quen thuộc
“ Đêm qua em ngủ có ngon không”
Và em trả lời như đêm hôm trước
“Vâng anh yêu em đã ngủ rất êm
Và đã mơ về anh như từng mơ hằng đêm”.
Tranh Nguyễn Trọng Khôi
ĐOẠN RỜI MỘT LÁ THƯ
JAROSLAV SEIFERT
( Cộng hoà Séc )
Mưa
suốt đêm tạt vào cửa sổ
Không
thể nào ngủ
Tôi
trở dậy bật đèn
Ngồi
viết một lá thư.
Nếu
tình yêu có thể bay xa
Điều
tất nhiên chẳng xảy ra
Và
nó cũng không mấy khi ở gần mặt đất
Hẳn
nó sẽ cảm thấy mê say được ấp ủ
Trong
cơn gió nhẹ thoảng qua.
Nhưng
giống như những con ong giận dữ
Dồn
những chiếc hôn ghen tị
Trên
cơ thể con ong cái ngọt ngào
Và
một bàn tay nóng vội
Níu
chặt những gì có thể với tới
Và
lòng khao khát thì chẳng hề suy giảm
Ngay
cả cái chết cũng có thể xảy ra
trong
khoảnh khắc hân hoan
mà
không hoảng sợ
Nhưng
nào ai đã một lần tính được
Bao
nhiêu yêu thương gởi gắm
Trong
đôi vòng tay rộng mở.
Những
lá thư gửi cho phụ nữ
Tôi
vẫn chuyển qua cánh chim bồ câu
Ý thức
tôi vẫn luôn sáng tỏ
Chẳng
bao giờ nhờ cậy diều hâu
Và
cũng không nhờ chim ó đâu!
Dưới
ngòi bút tôi thơ không còn bay nhảy
Và
như giọt lệ đọng lại nơi khóe mắt
Con
chữ còn treo lại đàng sau.
Và
cuộc đời tôi, đến thời kỳ cuối,
Giờ
chỉ là chuyến hành trình hối hả trên con tàu:
Tôi
đứng trong toa, bên cửa sổ
Ngày
qua ngày
Chạy
ngược về quãng thời gian qua
Để
lẫn vào đám bụi mờ u sầu
Có
nhiều lúc tôi bất lực nắm lấy
Cái
phanh cấp cứu của con tàu.
Có
lẽ sẽ thêm một lần tôi bắt gặp
Nụ
cười một người phụ nữ,
Đọng
lại nơi mí mắt
Như
một cánh hoa héo hắt.
Có
lẽ tôi sẽ còn được phép
Gởi
đến đôi mắt nàng ít nhất là một nụ hôn
Trước
khi chúng lạc mất trong bóng tối đen.
Có
lẽ sẽ thêm một lần tôi nhìn thấy
Một
mắt cá chân thon nhỏ
Nổi
lên như viên ngọc
Toát
ra vẻ dịu dàng ấm áp,
Khiến
tôi gần như nghẹt thở vì khát khao.
Bao
nhiêu điều con người đành bỏ lại phía sau
Khi
chuyến tàu dửng dưng tiến lại gần
Ga
Quên Lãng
Với
khu vườn lan nhật quang lung linh mờ ảo
Trong
hương hoa mọi thứ đều bị lãng quên
Kể
cả tình yêu nhân thế.
Đây
đã là ga cuối:
Con
tàu không đi xa hơn.
CHẠM CÁNH THIÊN THẦN
MAYA ANGELOU
(
Hoa Kỳ )
Chúng
ta, thôi không quen dũng
cảm,
Đoạn
lìa hẳn mê say,
Sống
cuộn mình trong cái vỏ đơn
côi,
Cho
đến khi tình yêu
rời ngôi bảo tháp
Hiện
ra trước mắt.
Giải
thoát ta đưa về cuộc sống.
Tình
yêu đến
Chở
theo bao hạnh phúc ngất ngây
Hoài niệm hoan lạc cũ
Hồi
ức đau thương xưa
Tuy nhiên
nếu ta bạo dạn
Tình
yêu tháo gỡ xiềng xích
hãi sợ
Từng
trói buộc hồn ta.
Ta
dứt được thói e dè
Trong
niềm phấn khích của hào quang tình ái
Ta
mạnh dạn không còn sợ hãi
Và bất chợt
ta sẽ nhận ra
Rằng
tình yêu
trang trải hết cho ta
Bây
giờ và mãi mãi.
Chỉ
có tình yêu
Mới
ban cho ta tự do.
TIẾNG EM CƯỜI
PABLO NERUDA
( Chile )
Nếu
em muốn cứ lấy đi không cho anh thức ăn,
Lấy
đi cả không khí, nhưng
Đừng
lấy đi tiếng em cười khỏi anh.
Đừng
lấy đi đoá hồng,
Nụ
hoa em đã hái
Giọt
nước bất chợt
Vui
mừng bắn toé ra
Con
sóng bạc
Tình
cờ hiển lộ nơi em.
Cuộc
đấu tranh gian lao và anh trở về,
Với
đôi mắt mệt mỏi
Vì
nhiều lúc đã phải nhìn
Trái
đất chẳng hề thay đổi
Nhưng
khi tiếng em cười
Vang
vọng lên không trung tìm kiếm anh
Nó
đã mở ra cho anh tất cả
Cánh
cửa của nhân sinh.
Em
yêu, trong giờ phút đen tối nhất,
Tiếng
em cười bật ra,
Và
nếu bất chợt
Em
thấy máu anh nhuộm bẩn
Gạch
đá con đường,
Thì
em hãy cười lên, vì tiếng em cười
Sẽ
là thanh kiếm mới
Trong
tay anh.
Bên
cạnh biển trong mùa thu,
Tiếng
em cười hẳn sẽ làm cuộn lên
Dập
dồn sóng bạc.
Và,
vào mùa xuân, em yêu,
Anh
muốn tiếng em cười giống như
Đoá
hoa anh hằng chờ đợi,
Đoá
hồng xanh vọng tưởng quê hương.
Em
hãy cười nhạo buổi tối,
Cười
ban ngày, cười ánh trăng,
Hãy
cười nhạo những con đường
Ngoằn
ngoèo trên đảo,
Hãy
cười nhạo chàng trai vụng về
Đang
yêu em.
Nhưng
khi anh
Mở
mắt rồi nhắm lại,
Khi
anh bước ra đi,
Khi
anh bước trở về,
Em
có thể khước từ anh thức ăn, không khí,
Ánh
sáng, mùa xuân,
Nhưng
đừng bao giờ lấy đi tiếng em cười,
Vì
anh sẽ chết mất, em ơi!
Tranh Đinh Cường
BÀI 13
VU
KIÊN
( YU JIAN)
(
Trung Quốc )
Tôi
nhìn thấy đoá hồng
Điều
này có nghĩa
Là
tôi thấy đoá hồng
Trên
cành của nó
Tôi
nhìn thấy đoá hồng
Điều
này có nghĩa là
Chẳng
phải một thiếu nữ
Trong
phòng trang điểm
Đấy
là hai khái niệm
Hoàn
toàn khác biệt nhau
Khi
bạn thấy đoá hồng
Cái
bạn thấy chính là đoá hồng
Khi
bạn thấy một thiếu nữ
Cái
mà bạn thấy
Là cặp vú tròn
Hoặc
bờ vai cũng rất gợi cảm
Chỉ
có đôi mắt một thạc sĩ văn chương
Mới
nhìn mà không thấy cái vú
Mới
nhìn mà không thấy bờ vai thiếu nữ
Mới
tưởng cô thiếu nữ trên đại lộ mùa hè
Là
đoá hồng với những cái gai.
TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC
WISLAWA SZYMBORSKA
( Ba Lan )
Tình
yêu đích thực. Có bình thường không nhỉ
Có
nghiêm túc, có thực tế hay không?
Thế
giới được gì từ hai người
Tồn
tại trong một thế giới riêng tư?
Họ
tôn vinh nhau chẳng bởi lý do nào
Chỉ
ngẫu nhiên được chọn từ hàng triệu người, họ vẫn cứ tin
Rằng
chuyện ắt phải xảy ra thế thôi – mà để được cái gì vậy ?
Chẳng
được gì cả đâu.
Một
tia sáng từ nơi nào chẳng biết
Sao
chỉ chiếu vào họ mà không ai khác hơn?
Liệu
điều này có vi phạm lẽ công bằng ? – Vâng.
Liệu
có phá vỡ những quy tắc đã được kiên trì xây dựng,
Có
vứt bỏ đạo đức từ ngọn nguồn hay không ? – Cả hai điều đều đúng.
Hãy
nhìn vào cặp đôi hạnh phúc
Giá
như họ cố giấu đi một chút
Vì
bè bạn mà làm ra vẻ buồn phiền
Hãy
nghe tiếng họ cười – thật là xúc phạm
Ngôn
ngữ họ dùng – tưởng như là dễ hiểu
Và
những cử chỉ nghi thức cỏn con của họ,
-
Những thủ tục khéo léo đối xử với nhau-
Hẳn
là một âm mưu sắp bày sau lưng nhân loại!
Mọi
chuyện sẽ đi về đâu, thật khó mà đoán được
Nếu
ai cũng nhìn gương họ mà làm theo
Tín
ngưỡng và thơ ca biết trông cậy vào đâu
Điều
gì sẽ được nhớ ghi? Điều gì bị từ khước?
Liệu
có ai muốn sống trong vòng giới hạn vây quanh?
Tình
yêu đích thực. Có thật là cần thiết?
Lịch
sự và khôn ngoan khuyên ta lặng lẽ vượt qua
Như
một vụ tai tiếng của giới quyền quý xa hoa.
Những
đứa trẻ tuyệt vời không cần có nó mới sinh ra
Nó
không thể làm hành tinh dày đặc người trong cả triệu năm nay
Nó
xuất hiện, chuyện thật hiếm hoi thay.
Hãy
để cho những người
Chưa
hề tìm thấy tình yêu đích thực
Cứ
nói mãi rằng tình yêu đó không tồn tại bao giờ
Tin
như thế sẽ giúp họ sống và chết nhẹ nhàng hơn.
Thân Trọng Sơn
chuyển ngữ