Sunday, January 18, 2015

1419. Thơ NGUYỄN QUANG CHƠN Tôi vẽ tôi



Nguyễn Quang Chơn
Tôi vẽ tôi



Đêm thứ bảy, trời lạnh buồn
Bạn bè xa. Con cái vắng
Ly rượu đơn côi
Nhớ mông lung. Hồn tịch mịch…
Hờn giận buồn vui. Tử sinh bỗng chốc
Trở về…
Biết thương ai. Biết ghét ai. Biết nhớ ai. Biết vẽ ai
Thôi thì vẽ lấy chính mình. Vẽ bản lai diện mục…

Lấy cái kính cận ra để vẽ mình cho đúng là mình
Ly rượu. Chiếc gương. Ánh đèn. Giấy và cây bút chì
Tôi nhìn mình và tôi vẽ tôi…
Để thấy mình còn đó
Còn rong chơi.
Còn nhớ nhung và còn yêu lắm loài người.
Những con người gần và xa, đang bôn ba, đang giãy chết,
đang sân hận, đang vuốt nanh, đang nhìn mình
bằng ánh mắt của trần gian…
Đêm cuối tuần trời lạnh
Ly rượu một mình, quạnh,
Tôi nhìn mình, vẽ mình hoang vắng…
Tôi kéo những nét chì, nhạt nhòa khuôn mặt
Và tôi cố tìm tôi
Dưới cái bóng của ngọn đèn yếu ớt…


Nguyễn Quang Chơn
Đà Nẵng, thứ bảy, 17.01.201



NGUYỄN QUANG CHƠN
Tự họa qua gương