Lữ Quỳnh
Ký Ức Về Một Dòng Sông (*)
1.
Tôi
có những người bạn từ thời thơ ấu mà cho đến nay họ vẫn tiếp tục có mặt cạnh đời
tôi như những bóng mát của hang cổ thụ từng che nắng cho không biết bao thế hệ
rồi. Cuộc đời thì bao giờ cũng khắc nghiệt và vô tình. Còn thời gian thì lạnh lung
và tàn nhẫn không kém. Chỉ có trái tim tôi là còn đập mãi, và không như thời
gian kia, tôi càng cảm nhận được sự thủy chung không tàn phai của nó - cho đến
khi nó ngừng lại. Nó ngừng lại trước cánh cửa im lặng. Và khi ấy có câu hỏi nào
từ bờ thẳm của kiếp người vọng tới, thì việc trả lời thuộc về tôi hay các bạn –
hay chỉ có thể ở người làm thơ, thi sĩ?
2.
Năm
ngoài bốn mươi tuổi có lần trở về đứng cạnh dòng sông đã xa cách nhiều năm, nhìn
màu nước vẫn xanh, con cầu vẫn trắng, đưa tay ngắt một lá cỏ ngậm giữa vành môi,
lắng lòng mà nghe thử mùi mộng mơ của thời mười lăm, mười sáu có còn? Rồi long
ngậm ngùi nhìn xuống hai bàn tay mình để thấy những ngón chập chờn như con song
trăm nhánh mờ dần bởi sương hôm.
Tuổi
bốn mươi, màu bông lau chập chờn trong tóc. Đứng nhìn thành quách cũ soi mình
trên dòng sông thơ ấu, thử điểm mặt bạn bè - lật từng trang ký ức một thời thơm
ngát dòng sông xanh, hàng cây mái ngói… Những khuôn mặt một thời có trái tim nồng
nàn vô cùng trong sáng ấy, giờ đây ở rải rác nhau đến muôn trùng, đang mỗi giây
phút cùng nhịp đập với trái tim ta, mà cõi lòng thì lạnh giá. Chỉ bởi ở thế hệ
này ý thức được mài bén để nhận hạnh phúc và tai ương hơn bất cứ thời nào.
Khổ
đau, bất trắc, niềm vui, tiếng thở dài đằng sau một khuôn mặt băng lạnh như dòng
sông kia, còn viên cuội nào có thể gây ra những gợn sóng? Có đau đớn nhẹ nhàng
như tấm lòng lãng mạn thời mới lớn,nhưng đôi khi cũng mênh mông, khốc liệt làm
sao! Đời sống, kỷ niệm, tình yêu, quê hương… May mắn thay cho chúng ta còn gặp
lại cả dĩ vãng của mỗi đời người, còn giữ được cách nhìn, cách rung động ngàn năm,
cái cảm xúc mới mẻ ở mọi thời, cái nồng nàn bất trắc muôn đời trong một tập thơ.
3.
Tập
thơ mang tên LÃNG CA. Hẳn Lữ Kiều không phải băn khoăn nhiều khi chọn một cái tên
tưởng như giản dị ấy đặt cho tác phẩm mà anh đã sáng tác qua nhiều thời kỳ
trong cuộc đời mình. Bởi tấm lòng anh, quan niệm sống, phong thái chấp nhận hay
từ khước những gì mà cuộc đời dành cho (dù tuyệt vời hay khốc liệt đến đâu),
bao giờ cũng bao dung bình tĩnh.
Đọc
LÃNG CA của Lữ Kiều, có những bài thơ làm cách nhau đến hai mươi năm. Có cái lãng
mạn thời mới lớn, nhưng cũng có cái nồng nàn trong đôi mắt đã mỏi thời gian. Cái
ước mơ của một thời và những tai ương của một thời khác. Xót xa đấy, nhưng có hề
chi, khi lòng đã mở sẵn cho đời. Và khi trái tim đã một lần cảm xúc về thời
gian.
LỮ QUỲNH
(*)
Bài Tựa tập thơ LÃNG CA của Lữ Kiều.