nguyễn
thị khánh minh
BÓNG NƯỚC LUNG LAY
Có
bóng đợi hai bờ lau lách
Có
nỗi chờ cứa xót thời gian
Nghe
nói dòng đi không trở lại
Sao
tấp vào tôi những chia tan
Hai
phương trời neo hai bến đợi
Gió
ở đâu thổi bung nhịp nối
Tìm
nhau thương khó tóc tơ xưa
Nước
mắt chảy đằm cơn mộng đuối
Nghe
nước réo bên bờ xa vắng
Tím
long đong những cánh lục bình
Trôi
về đâu hai kiếp nổi nênh
Chân
bước đuổi bóng chiều sắp cạn
Gió
thổi lạnh đã nghìn chân tóc
Tóc
mùa xuân phai nhánh thân khô
Buông
tay xuống hai dòng sông lỡ
Nghìn
trùng điểm nối sóng lô xô
Hai
biển mắt hai bờ lệ dựng
Dòng
chảy buồn bóng nước lung lay
Lung
lay mà níu nghìn xanh lại
Lún
chân ngày cỏ nhú trong tay
2013
(Trích
từ tập thơ Đêm, chưa in)
MỘT NHỊP DỪNG
Khoảnh
khắc những vòng tay. Hụt hẫng
Một
vuông trời đêm, thức giấc
Bóng
tối so dài hạt lệ…
Khoảnh
khắc những đêm thầm, nỗi sợ
Nín
cơn mơ, canh chừng lời nói mớ
Bình
minh bật trắng âm u
Khoảnh
khắc những bước chân, bóng hút
Đôi
mắt ngó con đường đi, bỗng cụt
Mầu
san hô đỏ dưới chân ngày
Khoảnh
khắc dài theo tiếng gọi
Rốt
lại một chiều câm tiếng nói
Đợi
chờ đuối một giấc mơ
Khoảnh
khắc vói theo mùa xuân trôi
Mầu
hoa tím ở trên đồi
Thường
về lao xao trong giấc ngủ
Khoảnh
khắc những vòng xe lăn mãi
Biết
đâu một nhịp dừng thơ dại
Tôi
lại về kịp giấc tôi mơ…
*Viết theo nỗi
niềm của cha tôi, những năm tháng ở trại Gia Trung.
(Trích từ tập thơ
Ký Ức Của Bóng, 2013)
Nguyễn Thị Khánh
Minh