Monday, December 15, 2014

1321. PHẠM CAO HOÀNG Thương em và những con đường...



Đà Lạt, January 2012 - Ảnh Minh Lân



Đến 3 gi chiu thì ca m xương chu hoàn tt và hai tiếng sau đó h đưa tôi vào phòng hi sc gp Cúc Hoa. Tôi bước vào, nhìn thy Cúc Hoa. Mt Cúc Hoa hơi sưng và có mt vết bm nh trên mũi,còn chân trái thì băng kín mít. Cúc Hoa m mt nhìn tôi, không nói gì, ri hai dòng nước mt t t lăn trên má. Khuôn mt và đôi mt ca Cúc Hoa bun mt cách l lùng. Sut đi tôi, tôi s không bao gi quên khuôn mt Cúc Hoa và nhng git nước my. Khuôn mt ca s chu đng mt đi gian khó cùng nhng git nước mt ca hnh phúc xen ln kh đau.

Chúng tôi yêu nhau thi chiến tranh, cưới nhau lúc hòa bình, cuc sng   trin  miên  vt v,  và  bây gi  Cúc Hoa  phi chu nhng  đn  đau  ghê  gm  v  thân xác  trong nhng ngày lưu l x người. Tôi t hi ti sao không phi là tôi mà li là Cúc Hoa. Tôi cũng không ng có mt ngày Cúc Hoa phi rơi vào mt hoàn cnh  như thế này vì Cúc Hoa vn là người lái xe rt cn thn.


Đêm đó ai cũng mu li trong bnh vin vi Cúc Hoa nhưng h ch cho phép mt người . Tôi nói  các  con c   v   đi làm bình thường, còn tôi s là ngườ li. Trong nhng gi phút khó khăn nht ca Cúc Hoa, tôi cn phi có mt bên nàng. 


Cúc Hoa nm đó, trên giường bnh, lng l, hơi th mt nhc. Tôi ngi bên cnh, nghĩ lan man đ th chuyn, nh mênh mang đon đường đi mà hai chúng tôi đã đi qua. Chúng tôi quen nhau  trong mt đêm thơ nhc do nhóm bn Phan Bá Chc, Nguyn Ngc Phong, Trn Minh Trin, Nguyn Khc Nhượng và Nguyn Hin Tiên phi hp vi Lê Uyên Phương t ch quán  Lc Huyn Cm, Đà Lt.  Thu y tôi mê thơ và nhc hơn bt c th gì trên cõi đi này. Tôi là mt con nga hoang ch thích rong rui lang thang đây dó. Khi quen Cúc Hoa, mi th bt đu thay đi, và tôi biết đã đến lúc tôi cn phdng bước giang h. Cúc Hoa đến vi tôi nh nhàng , nng nàn  và vô cùng lãng mn.

Thế h chúng tôi, mà Trn Hoài Thư gi là “thế h chiến tranh”,  là mt  thế h  không may mn.  Thi chiến tranh thì sng trong chết chóc, lo âu, s hãi. Khi hòa bình thì sng trong cơ cc,  khó khăn. S nh nhàng, nng nàn, và lãng mn  ca Cúc Hoa đã giúp tôi vượt qua nhng khó khăn nhiu lúc tưởng chng như không vượt qua ni.


Cúc Hoa nm đó, trong ni đn đau ca thân xác.


thương em ngày nng Tuy Hòa
chiu mưa Đc Trng sáng Đà Lt sương
thương em và nhng con đường
mt thi tôi đã cùng em đi v
bây gi l đt l quê
bước chân phiêu bc biết v nơi đâu
thương em nng dãi mưa du
đau cùng tôi vi ni đau riêng mình
chia cùng tôi mt chút tình
ca ngàn năm trước và nghìn năm sau


Cúc Hoa nm đó, vn khuôn mt thánh thin nhưng có hn lên nhng nét kh đau. Mt đi Cúc Hoa hết tình hết nghĩa vi tôi và các con. Tôi cu mong sao vết thương không nng lm đ Cúc Hoa có th vượt qua tai ách này.


Đến gn na đêm, Cúc Hoa tnh thuc mê và đã có th gượng nói chuyn vi tôi.
-  Em có nh mi vic xy ra như thế nào không?
-  Em ch nh là mình lái xe chy trên đường Westfields, qua khi bưu đin thì không biết gì na.
-  Em thy trong người thế nào?
-  Đau nhc và ê m khp người. Em b thương có nng không anh?
-  Chân trái em b rn hai ch. Chiu nay h đã m và chnh sa phn b r xương chu.
-  Chng nào h m ch còn li?
-  H nói phi theo dõi s hi phc và sc chu đng ca em ri mi tính tiếp.
-  Liu sau này chân em có b tt hay không?
-  Không đâu em.

Tôi nói đ Cúc Hoa an tâm ch tht ra ch có tri mi biết ri đây Cúc Hoa s như thế nào.


Cúc Hoa trm ngâm, im lng hi lâu.
-  Em đang nghĩ gì?
-  Em bun quá . Hết chuyn này đến chuyn khác. Mun yên mà vn không yên.
-  Em c bình tĩnh, mi vic ri cũng s n thôi.
-  Em nh Đà Lt. Mai mt lành bnh anh đi vi em v Đà Lt anh nhé!
, anh s đi vi em. Sao em li nghĩ v Đà Lt trong lúc này?
-  Tht ra, không phi  lúc này, mà lúc nào em cũng nghĩ v Đà Lt. Em tìm thy s bình yên  đó.
-  Anh cũng nghĩ như em.

Phạm Cao Hoàng
October 2011
(Trích từ truyện MƠ CÙNG TÔI GIẤC MƠ ĐÀ LẠT)