D U Y Ê N
LÁ MÙA THU,
RƠI RỤNG GIỮA MÙA
ĐÔNG
Sáng nay dậy muộn,
mặt trời cũng lười
biếng, trốn trong mây...
Nghe tin Chặng đã
lìa đời, chiều qua...
Bên cửa sổ, một
chiếc lá nhỏ, mầu thật đỏ, đang rơi...
rớt xuống bên
thềm, tuyết trắng.
Nhủ thầm, có phải
Chặng đó không?
như chiếc lá đương
độ mùa Thu, thật đẹp, phải lìa cành...
Vì mùa đông vội
đến?
Ôi, chiếc lá,
lá mùa Thu rơi rụng...giữa mùa Đông [1]
Bên cửa sổ,
Mặt trời lười
biếng vừa ló dạng,
cố thắp sáng những
cành cây vẫn trơ trơ, màu chì xám.
Gió lại thổi, cuốn
theo vài chiếc lá...
Nhủ thầm, ai đây?
những chiếc lá lìa cành,
chia tay cõi
tạm...
Đời. bỗng trở về,
như cuốn phim, quay chậm,
Tuổi học trò,
đầu niên học mới
năm nào, hai đứa tuổi 15
con bé thông minh,
có đôi mắt thật tròn,
Môi em cười, đôi
mắt cũng cười theo...
cùng lớp, cùng
bàn, bên nhau, mình thành bạn
lúc thật thân, có
lúc giận hờn,
nên giận hờn, cho kỷ niệm đầy tay... [2]
Mới hôm nào được
thổi nến bên nhau
Cùng bạn cũ tuổi
mười lăm, ca ngợi 60 năm cuộc đời
Thắp ngọn nến cho
tuổi mình, cùng bạn.
Hẹn cùng nhau, sẽ
đi thăm nhiều nơi chốn cũ.
Sao vội vàng gì?
gió thổi tắt ngọn nến dễ thương kia...
Đời. như chiếc lá.
thay đổi bốn mùa,
Xuân, Hạ, Thu, Đông...
Thời tiết thuận
hoà, lá xanh non đâm chồi, nẩy lộc
Nắng hạ đem sức
sống về, cho lá thật xanh
mùa Thu, lá thay
mầu, tuyệt đẹp.
Khi đông về, lại
cuốn lá thu đi...
Thế nhưng,
cuồng phong, bão
tố nào?
thổi qua... Đưa
mùa Đông về, vội?
quá vội
vàng, xoá cả mùa Thu,
nên chiếc lá nhỏ,
thật đỏ, đẹp như môi em [3]
lìa cành, trong
gió sớm,
động hờ trên nền
tuyết trắng,
sáng nay.
Rừng đông cuốn
gió,
Em hãy bay
đi... [4]
Duyên
Gửi Chặng, một
ngày thật buồn, không nắng,
mùa Đông
2014.
[1] Trinh Công Sơn, Tôi ơi đừng tuyệt vọng
[2] Nguyễn Tất Nhiên, Nên sầu khổ dịu dàng
[3] Tranh Đinh Cường, Môi lá đỏ.