Ảnh PCH – Scibilia 2014
chuông nghe
hôm nghe chuông đổ lệch chiều
giật mình bỗng nhớ đường xiêu phố nhà
mấy chục năm rồi không qua
về nằm mộng thấy giữa tòa âm u
sững sờ. như lá mùa thu
tháng năm vàng bệnh đỏ mù tương lai
vì đâu giông gió chạy dài
trời mưa còn ướt một vài riêng tư
chim bay. hồn lặng thấm từ
nửa thinh không hát phù du một đời
một lúc nào
gọi hồn. thiêu đứng nghìn năm
lửa trong âm. kín
đã phần ngoài dương
cây khô. ngậm hạt bên đường
mà người đớ vãi
mù phương hoại từ
chữ về. bụm ánh trăng lu
mơ bên cửa khóa
ngục tù thiết thao
quơ ai áo xống tru gào
tới phiên ngu mị còn khao khát đời
thả lỏng. để rơi. chìm
rơi
trong không tận có một lời vu vơ
khoảnh khắc. của phút nghiêng giờ
rồi phong tỏa hết triều thơ tận tình
hoàng xuân sơn
10. 10. 2014