sau mưa
quý tặng nhà sư Thích Đăng Châu
len lén vào cười với mưa
cùng ru giấc đỗ bên chùa tịnh tâm
màu sen tinh khiết vô ngần
đóa thuyên trên biển búp vàng cánh sông
vào loang sắc với vân mồng
thuỳ nhiên còn cả rừng không đợi ngàn
chậm từ một bước tranh sang
mi xanh mày đẹp ôm đàn khải mơ
huyền hư với tuổi không ngờ
qua muôn thức dại cùng ngơ ngẩn tìm
pháo thơ
đứng
nghe
từng chặp
lung
lay
đứng nghe
chợt
thấy mình bay
như cờ
nghe gì
à pháo bắn
thơ
rung rinh
hết một điện thờ
rung rinh
nhữ thấm
chí ít
mình
phải là mình
xin đừng để
cái thình lình
lôi đi
đi đâu
đi bộ xuống
tầu
đạp xe lên núi
nhìn râu tóc
mình
chí ít
mình
đã là mình
nơi ảo trận
nói không với cả ngàn sao
níu
chút hiện thực
đi vào tai ương
đời nao không có vô thường
sống
là sống với
đinh hương
ngoài lề
bản vuông thước thợ
đùm
đề
dọi dây vẫn ngóng
chờ
nghe
lập trình
phương bồng
vừa nắng ban sáng
thiệt kỳ
khi không mưa
trút ầm ì
với . . . . mưa
mình còn quýnh quáng bữa trưa
đã lo chiều hứng
mịt mù
chớp
giăng
nhà huyên rồi quạnh vắng
dần
nghe mình một chợ
cân phân
lối nào
hoàng xuân sơn
hai mươi hăm mốt
tháng mười, 2014