Sunday, October 19, 2014

1138. Thơ LỮ QUỲNH Những giấc mơ tôi


L Ữ   Q U Ỳ N H
NHỮNG GIẤC MƠ TÔI




1-thường có những giấc mơ
gặp gỡ bạn bè
những người bạn ra đi đã nhiều năm
nay kéo về
nói cười ấm áp 
tôi rất vuirất vui trong từng đêm như thế
để lúc tỉnh ra
ngồi một mình trong bóng tối
quạnh hiu
             
2- những giấc mơ giúp tôi thở được
đâu cần chiếc máy thở vô tri (*)
dẫu ngày mai ra sao đi nữa
còn có con đường mây trắng bay

một cái chết dịu dàng
đôi khi nghĩ tới
               còn đẹp hơn cuộc sống này
               tình bạn êm đềm hơn viên thuốc ngủ
               vỗ về tôi trong đêm dài
              
                tôi vẫn sống bằng những giấc mơ
                bởi mặt trời không làm nên ngày mới
             
               3- chiếc piano treo ngược trước khán phòng
               hòang tử bé một mình trên sân khấu
               hát trường ca Dã Tràng

               có tiếng vỗ tay râm ran
               trên từng hàng ghế trống
               lạnh lẽo gió thiên đường

              những ngọn nến thắp bằng ánh sao
              soi trái tim khô
              đang nẩy mầm bất tử

              bầy quạ giăng hàng trên giây thép
              những nốt nhạc đen giữa hòang hôn
              chập chờn trùng vây mộ địa

               sao em giờ đây phố thị
               một mình cười nẻ răng
               với giọt nước mắt hồng ?

              
THE DREAMS
Translated by Phan Tan Hai


1.
coming often the dreams
where I’ve met my friends
who vanished for so many years
returning now
talking and laughing warmly

I’ve felt very very happy
very very very happy in those nights

until waking up
sitting alone in the darkness
feeling the solitary

2.
the dreams help me to breath
removing the insensible breathing machine
in spite of whatever tomorrow brings
the vast course of flying clouds is lifting me

a gentle death
sometimes I think
is better than this life
gentler than sleep pills
friendship lullabies me in long nights

I’ve still survived by dreams
since the sun cannot renew the days
  
3.
the piano hanging upside down in the auditorium
the young prince alone on stage
sings a long ballad about the work of sand crabs

hand clapping around
hovering the empty rows of seats
chilling the cold winds of heaven

the candles flickering with the starlight
shows a dry heart
which is sprouting a bud of eternity

herds of crows line up overhead wires
black musical notes appear amid the sunset
twinkling around with the tombstones

how could you walk now on city streets
alone with smiles that simmer on your teeth
and with your tears that now turned red?


Lữ Quỳnh
2013