Ảnh PCH – Scibilia, October 2014
nụ cười tinh nghịch sau gương
cái nháy mắt chợt đậm buồn thời trai
rống ca. rách cổ chuông
áo gỗ cứng dùi động
bơi một sải huyền đường
rồi thuyền ghe đứt bến
lắng yên cùng ngạo mạn
lướt qua vùng sao sáng
khóe. lịm tắt một mình
tới lúc trăng vàng nạm
người nằm trong hiu quạnh
chợt nở đời quạnh hiu
bóng lá chao ngoài trời
thèm vỗ về đất đứng
một khoảnh đứng thật nhỏ
ngu ngơ. ngóng đợi mình
một chiều dài bỏ ngõ
khép nép cùng u minh
cứ ngỡ đi chân không
sao lại về giày dép
xưa. ra đi đầu trần
vẫn đầu trần. không mũ
hoàng xuân sơn
mười mưòi một tháng mười
2014