Friday, October 10, 2014

1108. PHẠM CAO HOÀNG Mùa thu năm ấy...



Tai nạn xảy ra vào cuối mùa đông. Bây giờ là đầu thu. Những hàng cây hai bên đường bắt đầu ngả sang màu vàng. Nhiệt độ dịu dần. Cúc Hoa đã có thể đi lại gần như bình thường.

-  Anh ơi. Tối nay anh đi bộ với em nghe.
-  Em muốn đi bộ ngoài trời?
-  Ừ, đi bộ ngoài trời. Mùa thu rồi mà.

Mùa thu rồi mà. Mùa thu năm ấy bên thềm lá bay. Bàn tay nắm chặt bàn tay. Dìu nhau qua những tháng ngày gian nan. Chúng tôi chầm chậm đi  bên nhau dọc theo những con đường quanh khu nhà chúng tôi đang ở. Đây là lần đầu tiên kể từ cái ngày định mệnh ấy Cúc Hoa có thể đi bộ ngoài trời trên một đoạn đường khá xa. Nhà chúng tôi ở đường Ngựa Ô và đêm nay Cúc Hoa đã có thể đi bộ đến tận hồ Thạch Thảo.

-  Em như vừa sống lại. Bao giờ mình đi Đà Lạt hả anh?
-  Ba tháng nữa thì mình sẽ đi.
-  Anh biết em mơ gì không?
-  Mơ gì?
-  Khi vừa đến Đà Lạt, mình kiếm một chiếc xe chạy về đường Hai Bà Trưng để em nhìn căn nhà nơi em sinh ra và lớn lên.
-  Sau đó?

Đường Ngựa Ô (Black Horse), Centreville, Virginia (Ảnh: PCH)

- Sau đó  đến đường Bùi Thị Xuân, ngang qua chỗ của quán Lục Huyền Cầm ngày xưa, nơi đã đưa anh đến với cuộc đời em.
-  Tiếp theo?
-  Vào cà phê Tùng, anh uống một ly cà phê đen, em uống một ly đá chanh.
-  Xong rồi đi đâu?
-  Xuống chỗ Cầu Ông Đạo, ghé Thủy Tạ uống thêm một cái gì đó. Có thể anh uống một ly rượu mạnh, còn em sẽ uống một ly cà phê sữa.
-  Rồi thì đi đâu nữa?
-  Rồi thì đi đâu cũng được, miễn là Đà Lạt.

Trời đông bắc đêm nay đẹp lạ lùng, và bên tôi Cúc Hoa đang mơ cùng tôi giấc mơ Đà Lạt.

PHẠM CAO HOÀNG
October 2011
(Trích đoạn kết truyện MƠ CÙNG TÔI GIẤC MƠ ĐÀ LẠT)