Hoàng Xuân Sơn
c h ù m 6
Gió rít trên rừng chiều
dinhcuong
khoảnh khắc
một chặp. cây. lùm. nở bông
một chặp sen cụp lá. nằm
một chặp thuyền lẻn vô xóm
chận người bước tới xăm xăm
làm như
làm như ai đâm vô mạn
sườn oai oái cạnh đau ran
làm như ai đương làm dáng
miệng hát lia bữa ôm đàn
kẻ lạ người quen
hôm lười không đi ra phố
nằm nhà nghía một bàn chân
gót sưng đau giùm kẻ lạ
đau xa một bước lại gần
bạn đi lúc nào không nhớ
rõ ràng cười cợt mới đây
tự nhiên cung trầm lắng xuống
nghe đêm chạm vỡ tiếng ngày
hòa tan
hạt đường đè lên hạt muối
ngẫu nhiên mặn ngọt cuộc đời
chiều tôi dắt em qua phố
luồn tay ngắm một cuộc chơi
đường vòng. đường đi rất lạ
tuyến xe chờ nắng lên đèo
ngó nhau. mắt dài sông biển
và thèm. nhu giọt nước đeo
và rồi. ai xô mộng dữ
sợi tóc treo gió trước đèn
mù mờ lương tri đốm sáng
cuối đường hầm một vết đen
mình cứ thương nhau như đã
đạp lên gai sướt cuộc tình
một ngày con trăng hóa đá
là ngày cứu chuộc phồn sinh
ví như mạch đời hoang dã
chẳng còn gì ướm lòng nhau
mũi xương cuối chiều khâu vá
áo. xin nhẹ khoác qua cầu
hoàng xuân sơn
21, 22, 28 tháng 8
2014
[trên giàn thơ 6]