Wednesday, September 24, 2014

1061. NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH Những bức tranh



Tĩnh vật - Tranh sơn dầu Nguyễn Trọng Khôi



Nguyễn Thị Khánh Minh là một cây bút quen thuộc đối với bạn đọc từ nhiều năm qua. Cô xuất sắc cả về thơ lẫn văn xuôi. Chúng tôi sẽ lần lượt giới thiệu những sáng tác tiêu biểu cũng như những sáng tác mới nhất của Khánh Minh trên trang blog này.. (PCH)


Hãy đối xử với bạn bè
như đối xử với những bức tranh,
nghĩa là hãy đặt họ ở những góc độ có nhiều ánh sáng nhất
khuyết danh
(Goctraitim.vn)

Những bức tranh ấy được gìn giữ bởi bộ nhớ của tôi và bất cứ lúc nào muốn, chỉ cần click vào icon hình trái tim bé bé, và với ánh sáng của nó, tôi sẽ thấy được ngay, những ảnh hình thân thiết, sinh động.

Có vẻ như cuộc sống tôi ít những buổi hội họp đông vui, vì hoàn cảnh bản thân, nhưng điều đó không có nghĩa tôi không có duyên may lọt vào một chút không khí bằng hữu chân tình, hình như đủ, để tôi hưởng niềm vui và hiểu được yên bình và tin cậy, một cái kén rất nhỏ cho tôi nương náu giữa đầy rẫy bất an.

Sáng nay trời Calif. dành mọi ưu tiên cho nắng, rực ấm góp thêm ánh nhìn của tôi vào những bức tranh khiến nó vô cùng long lanh, giục tôi vẽ lại bằng lời. Ai đó đã so sánh bạn thân như ngày nắng đẹp, nó toả sáng tận dưới bóng những tàng cây.

Nhìn lại, thấy mình được nhiều hơn, những ngày tươi nắng. Trong một tùy bút viết về tuổi nhỏ, tôi đã lấy tựa đề Những Mùa Nắng Nha Trang, đầy âm vang nhịp guốc đồng hành trẻ dại của anh em bạn bè. Hoá ra tôi cũng có gặp được “tâm giác” của ai có câu ví von trên, phải không bạn tôi. Chữ bạn tôi dùng, chỉ tương đối, bởi, không chỉ là sẻ chia bạn đồng trang lứa, mà còn là chút ngọt ngào của khói sương văn chương tôi có duyên được lãng đãng theo.

Tôi nhớ những bài thơ nhật ký bạn hữu của Hoạ Sĩ Đinh Cường, chắt chiu cảm xúc, từng ngày bên những bước mùa đi, chân tình, và nên thơ. Tôi thấy được, người ấy, một mình, bên hàng cây khô, tiếng chim hót khan giọng tuyết, người vẫn đi trong chiều rất lạnh. đèn xe choá sáng ngược về đâu. người đứng nghỉ cột dây giày lại. thở hơi ra ngụm khói tàn mau (Đinh Cường) Sao có nỗi một mình làm lòng người xao xuyến ấm như thế. Trầm, và lặng. Cũng như những dấu ấn mà tình bạn để lại trong văn thơ Nguyễn Xuân Thiệp, biết được cánh tường vi thơ mộng trôi trong vòng tròn một chén trà sớm của nhạc sĩ Lê Uyên Phương mời bạn, tôi đã ngậm ngùi đóng tập thơ với hình ảnh Âu Như Thuy trong u uất ly rượu, hạt lệ bằng hữu. Bạn bên cạnh và bạn xa vắng, có nghe được tâm người nói chuyện một mình ấy?

Mây phản chiếu ánh sáng mặt trời mà thành ráng, suối treo vào bờ đá mà thành thác. Cũng là một vật nhưng nương vào vật khác thì tên gọi cũng nhân đó mà khác đi. Đạo bạn bè sở dĩ quý là vì vậy.(69.Trương Trào,Huỳnh Ngọc Chiến dịch)

Những bức tranh của riêng tôi đang thánh thót chồi xanh, như một âm bản vừa được rửa ra bằng ánh nắng tươi mươi của hoài niệm.



 Nguyễn Thị Khánh Minh
vẽ nét mực đen - đinhcường


Đọc tiếp