Nguyễn Trọng Khôi
Nguyễn
Xuân Hoàng,
thân
thiện và hào hoa
Phác thảo chân dung Nguyễn Xuân Hoàng
Nguyễn Trọng Khôi
Nguyễn Trọng Khôi
Có hai điều đối với tôi để
nghĩ về Nguyễn Xuân Hoàng đó là sự mềm mỏng và hào phóng.
Năm 1972 tôi mon men vào
làng báo, văn nghệ. Khi ấy tôi làm việc cho nhà xuất bản Vàng Son trụ tại 32/1 Nguyễn
Bỉnh Khiêm Q.1 Saigon với vai trò phụ trách về mỹ thuật cho sách báo… một nhà
xuất bản nhỏ chỉ được biết đến khi cho ra được hai đầu sách bán chạy đó là cuốn
Papillon – Người Tù Khổ Sai của Henri
Charrière và Tầng Đầu Địa
Ngục (The First Circle ) của Alexandre Solzhenitsyn – công việc của tôi thường
xuyên và gắn bó nhiều nhất vẫn tại nhà phát hành Sống Mới (trên đường Phạm Ngũ
Lão )- nơi có nhiều mối cho tôi kiếm tiền từ trình bày bìa sách của các nhà
xuất bản khác tụ về. Tôi đã chỉ thấy mà chưa quen Nguyễn Xuân Hoàng trong thời
gian này. Có một lần ghé qua Nguyễn Đình Vượng (gần bên Sống Mới) cùng với vài
người, gặp anh và nhận từ đó một nụ cười không biểu lộ rõ cảm xúc, nhưng có thể
thân thiện… thế thôi, vì chúng tôi không quen biết nhau.
Gần mười năm sau tôi gặp
lại nụ cười ấy ở tại chợ trời khi anh đang đi mua một ổ khoá… kỷ niệm khởi đầu
của tôi với Nguyễn Xuân Hoàng nhàn nhạt như vậy. Thế mà cũng thấy vui vui.
Tôi có thói quen tin vào
những gì trực giác mách bảo. Gặp một người hay bắt tay một người nào mình cảm
thấy gờm gờm, ái ngại thì dứt khoát không thể quen hay thân thiện được. Nguyễn
Xuân Hoàng luôn có nụ cười hiền lành đi trước khiến cho người mới gặp thấy an
tâm, gần gũi.
Đọc tiếp