BÀI THƠ CUỐI
CÙNG
CỦA NGUYỄN XUÂN HOÀNG
Bài thơ SÁNG THỨ SÁU được Nguyễn Xuân Hoàng
viết
cách đây hơn 6 tháng. Trong một email gửi
riêng cho chúng tôi,
anh cho biết bài thơ được viết trong lúc
anh đang đứng bên bờ
vực tử sinh, dành tặng Đinh Cường -
một người bạn chí thân của anh.
Chúng tôi post lại bài thơ này như một nén
hương thắp cho anh.
(PCH)
Ảnh: internet
gửi đinh cường
sáng thứ sáu,
bảy giờ
ở san jose trời lạnh
lạnh bất ngờ
mở trang web nguyệt mai
đọc bài thơ của bạn
tặng cánh rừng scibilia
ly cà phê mùa đông trên sơn dầu canvas
và tôi nhớ, nhớ, nh, ớ
nhớ không thể tưởng
những ly cà phê năm nào tôi ngồi với bạn
cà phê đen, nóng, bốc khói ở góc đường catinat lê lợi
bên kia đường là continental khi oriana fallaci vừa bước xuống
ngồi vào chiếc bàn quen thuộc
oriana fallaci oriana fallaci
chị hơn tôi mười một tuổi
và như vậy tôi đã phải chờ em gần một con giáp?
đi qua chiến tranh chiến tranh chiến tranh
em là người đã từng gặp những khuôn mặt lớn của thời cuộc
những khuôn mặt bên này bên kia
những khuôn mặt quyết định cái sống và cái chết
của những kẻ bên kia bên này
những khuôn mặt đầy toan tính
họ cúi xuống những trang giấy
chỉ ngón tay trên những bản đồ hành quân chằng chịt
phẩy bên này quệt bên kia
có thể đếm được số người chết số người sống
và ly cà phê vẫn còn nguyên đó trên mặt bàn pagode
vẫn bốc khói
chiếc ghế bành trong góc phải, ấm, tôi vẫn ngồi chờ
không phải mai thảo, thanh tâm tuyền, doãn quốc sỹ
không phải huỳnh phan anh, đặng phùng quân, đào trung đạo,…
mà là tô thùy yên,… và những bài thơ làm tôi đau nhói,
không phải chị – đúng, không phải, chị, mà là em
em oriana fallaci
em oriana
không phải khoảng cách của tuổi
giữa chị và tôi
giữa tôi và em
không phải khoảng cách của tháng năm
khi em bước vào cuộc chiến việt nam
nơi cha tôi và các bạn ông đã gục ngã
nơi chị tôi xác không tìm thấy
nơi anh tôi đã bị họng súng dí sát mang tai
và một tiếng nổ kinh hoàng
oriana, em oriana
tôi đã ăn cắp bức tranh đinh cường vẽ em
tôi nghĩ thế
bức tranh tặng em tặng cuộc chiến việt nam
tặng em năm em bốn mươi tuổi
tặng em năm bọn tôi vừa mới ba mươi
tặng em năm tôi quyết định kết thúc chàng và nàng
tặng em năm tôi vừa ra khỏi rừng u minh
trên chiếc xuồng ba lá
tôi đi tìm câu trả lời
…
ngày mai tôi sẽ ra sao
khi ra khỏi nơi này
bỏ lại
những cây cọc nhọn cắm dưới ao
những thập tự giá trói thân người bạn tù chôn thây từ mùa xuân trước
…..
chào chị oriana
chào em fallaci
chiến tranh đã đi qua
đi qua
tưởng đã đi mất
không còn nữa
…
nhưng sáng nay san jose lạnh
lạnh bất ngờ
cám ơn bức tranh ghế cũ đinh cường
với chiếc áo choàng nữ tu sơn dầu trên canvas
ở san jose trời lạnh
lạnh bất ngờ
mở trang web nguyệt mai
đọc bài thơ của bạn
tặng cánh rừng scibilia
ly cà phê mùa đông trên sơn dầu canvas
và tôi nhớ, nhớ, nh, ớ
nhớ không thể tưởng
những ly cà phê năm nào tôi ngồi với bạn
cà phê đen, nóng, bốc khói ở góc đường catinat lê lợi
bên kia đường là continental khi oriana fallaci vừa bước xuống
ngồi vào chiếc bàn quen thuộc
oriana fallaci oriana fallaci
chị hơn tôi mười một tuổi
và như vậy tôi đã phải chờ em gần một con giáp?
đi qua chiến tranh chiến tranh chiến tranh
em là người đã từng gặp những khuôn mặt lớn của thời cuộc
những khuôn mặt bên này bên kia
những khuôn mặt quyết định cái sống và cái chết
của những kẻ bên kia bên này
những khuôn mặt đầy toan tính
họ cúi xuống những trang giấy
chỉ ngón tay trên những bản đồ hành quân chằng chịt
phẩy bên này quệt bên kia
có thể đếm được số người chết số người sống
và ly cà phê vẫn còn nguyên đó trên mặt bàn pagode
vẫn bốc khói
chiếc ghế bành trong góc phải, ấm, tôi vẫn ngồi chờ
không phải mai thảo, thanh tâm tuyền, doãn quốc sỹ
không phải huỳnh phan anh, đặng phùng quân, đào trung đạo,…
mà là tô thùy yên,… và những bài thơ làm tôi đau nhói,
không phải chị – đúng, không phải, chị, mà là em
em oriana fallaci
em oriana
không phải khoảng cách của tuổi
giữa chị và tôi
giữa tôi và em
không phải khoảng cách của tháng năm
khi em bước vào cuộc chiến việt nam
nơi cha tôi và các bạn ông đã gục ngã
nơi chị tôi xác không tìm thấy
nơi anh tôi đã bị họng súng dí sát mang tai
và một tiếng nổ kinh hoàng
oriana, em oriana
tôi đã ăn cắp bức tranh đinh cường vẽ em
tôi nghĩ thế
bức tranh tặng em tặng cuộc chiến việt nam
tặng em năm em bốn mươi tuổi
tặng em năm bọn tôi vừa mới ba mươi
tặng em năm tôi quyết định kết thúc chàng và nàng
tặng em năm tôi vừa ra khỏi rừng u minh
trên chiếc xuồng ba lá
tôi đi tìm câu trả lời
…
ngày mai tôi sẽ ra sao
khi ra khỏi nơi này
bỏ lại
những cây cọc nhọn cắm dưới ao
những thập tự giá trói thân người bạn tù chôn thây từ mùa xuân trước
…..
chào chị oriana
chào em fallaci
chiến tranh đã đi qua
đi qua
tưởng đã đi mất
không còn nữa
…
nhưng sáng nay san jose lạnh
lạnh bất ngờ
cám ơn bức tranh ghế cũ đinh cường
với chiếc áo choàng nữ tu sơn dầu trên canvas
nguyễn-xuân
hoàng
07 tháng ba, 2014
07 tháng ba, 2014
Lara
sơn dầu trên giấy 18 x 18 in
đinhcường
đinhcường
Nguyễn Xuân Hoàng thời Barbara
phác thảo sơn dầu trên giấy plast. 18 x 20 in
đinhcường 8 – 2013
đinhcường 8 – 2013
Hommage à Oriana