I.
Người
muôn sau, cho nhắn đôi câu
Thơ
ta gửi theo tiếng hú trắng
Chịu
khó hú theo mà bắc cầu
Mở
ra đọc chơi, đỡ quạnh vắng
Rằng
ta hạnh phước được làm người
Được
mần thơ nên trào máu tươi
Máu
bay đỏ trong cơn bão tuyết
Vũ
trụ mồ côi từ lâu rồi!!!
Từ
lâu rồi cái lạnh nghít đen
Tỉ
độ âm nên nghịt tiếng kèn
Trái
đất phun một luồng khí lạ
Thơ
bay ngùn ngụt bốc hơi men!!!
Lời
thơ vắn số, chữ bạc mệnh
Nhưng
vẫn còn tươi ý tận cùng
Nhưng
vẫn còn rực nghĩa tuyệt tận:
Thi
tửu xin mời nhau uống chung
II.
Người
muôn sau cùng ta uống cạn
Này
đây trăng gió ấm hồn quê
Tri
ân giọt lệ từ thiên cổ
Nhịp
phách thinh không đã vọng về:
Tinh
âm bay vút vút đá vang
Tinh
tú hát rợp rợp hồng hoang
Ta
đáp lễ một chầu trống ngực
Tim
trong veo và óc chói chang
Ý
tịch liêu những sợi khói bay
Tứ
tịch lặng những tia nắng gầy
Ta
đáp lễ một câu thơ mọn
Như
nhện giăng tơ đón tháng ngày
Rất
lạ như trời cha đất mẹ
Chia
tay từ trận gió sơ huyền
Âm
A vô tận rền trong đá
Hòa
âm bè mây bay lãng quên?!
III
Người
muôn sau cho nhắn đôi câu
Khuya
bắt nhịp xừ xang xê cống
Tặng
hài nhi tiếng khóc ban đầu
Có
hơi thở ta vừa nhấp giọng
Vừa
mới nhớm nửa bước chân đi
Vừa
đôi tay chạm tiếng rầm rì
Vừa
chết mười phương hương trổ nhạc
Vừa
em khép mắt đẹp trầm mi!!!
Đẹp
nát tan, vũ trụ lỡ làng
Ta
sầu câm sẫy bước lang thang
Thời
gian? Bóng mộ u hồn đắp
Một
bóng hư không đành cười khan…
Đành
khóc thầm mần thơ đếm đo
Vũ
trụ lừng hương một cọng ngò
Khẩn
thiết tạ ơn em gửi lại
Một
trời ngây dại để dành cho…
IV.
Cho
ta thấu hiểu tình muôn trượng
Tinh
tú muôn năm nhấp nháy hoài
Em
đã cho ta muôn tưởng tượng
Thơ
mần ngưỡng vọng cọng ngò…gai!!!
Đùa
chơi cho đỡ cơn trầm uất
Vỗ
trán reo, thơ đã túa về
Đoàn
quân chữ nghĩa chen vai hát
Nhịp
trời phách đất đẹp cuồng mê
Thời
ta trú ngụ rất ồn ào
Thiệt
tình: Thơ là chuyện tào lao
Mà
sao xanh mặt chiêm bao miết
Trí
muốn quên mà hồn cứ trào
Cứ
trào miết lời núi lời sông
Lời
ta xưa: Mèo mả gà đồng?!
Có
thể lắm, ai mà biết được
Trào
thì mần như ngọn triều đông…
V.
Người
muôn sau cho nhắn đôi câu
Nếu
gặp ta bên cầu thệ thủy
Đang
nhậu với ông Ôn Như Hầu (*)
Thì
xin có đôi lời hoan hỉ!!!
Hoan
hỉ địa chào nhau khinh khoái
Chào
tang thương ngẫu lục nhớ hoài
Ta
lầm lũi nên rất gần gũi
Những
linh hồn oan nghiệt tả tơi
Ta
bụi bặm bầm xác dập thân
Nên
thương câu thiên địa phong trần
Em
hồng nhan đa truân bạc phước
Ta
ghiền thơ ghiền chữ nên…đần
Nên
ghiền sống ghiền chết ghiền…em
Ghiền
bơ vơ ghiền thức thâu đêm
Ghiền
âm cựa khẽ trong đáy mộ
Ghiền
ngó trời sâu ngút lỗ đen
VI.
Ghiền
ngó em nằm ngủ như nguyệt
Khép
hai tà và mở hai môi
Tiếng
mớ mộng, lời thơm hai búp
Niềm
rưng rưng, thơ vuột mất rồi!!!
Ôi
những tiếng thất thanh cổ độ
Bóng
ta ngồi và dáng em nằm
Một
chớp nháy ngàn thâu vắn số
Một
thoáng nhìn thoáng mộng mất tăm
Thời
ta trú ngụ người giết ngưòi
Chết
rất nhanh và chết rất tươi
Người
khôn quá thành ra…ác quá
Chủ
nghĩa thành bom dội ngút trời!!!
Sầu
khôn kham, mộng cũng khôn kham
Mần
thơ đợi chết không càm ràm
Chậc
lưỡi, đôi khi cũng tiếc thật
Trần
gian đẹp quá, chết sao cam?!
VII.
Người
muôn sau cho nhắn đôi câu
Tự
dưng mần thơ mà rơi lệ
Chẳng
lẽ khóc rống mà vô cầu
Thân
còn tục lụy giữa nhân thế
Tái
sinh? Nào biết được then chốt
Vũ
trụ bí mật và âm u
Xin
nguyện làm con ma lù đù
Muốn
tái sinh thì rờ sau…ót
Vũ
trụ ơi! Có chi vui không?!
Hẳn
là vui tịch mịch mênh mông
Hẳn
là dứt huyễn hoặc sống chết
Luân
vũ đen tuyền, ta rất mong
Rất
mong em cùng ta bụi bay
Hai
hạt ôm nhau, âm tròn đầy
Người
muôn sau nhớ nhau đừng hỏi
Bay
bay bay bay bay bay bay…
Nguyễn Lương Vỵ
7.2009
(*)
Ôn Như Hầu (Nguyễn Gia Thiều): “…Cầu thệ thủy ngồi trơ cổ độ…”