Friday, September 12, 2014

1019. Thơ TRẦN VẠN GIÃ Về với gió trăng







Một mai về với gió trăng
Làm người sao khỏi vết hằn thời gian
Rót cho tôi ly rượu tràn
Và cho tôi nắm đất làng chôn thơ
Người đi rồi người lại về
Chuyện trăm năm chớ bao giờ đắng cay
Trăm năm vào chết một ngày*
Tôi là cát bụi thả bay vào trời
Cuối cùng của một cuộc chơi
Tôi còn mắc những nợ đời trần gian.

TRẦN  VẠN GIÃ

*Cát bụi – Trịnh Công Sơn


Đường làng trong xóm tôi
Ảnh PCH – Scibilia, September 11, 2014