Nguyễn Lương Vỵ
Thất huyền âm: núi đen và sọ trắng
Tĩnh vật – Sơn dầu trên bố 14 x 18 in
Tranh Nguyễn Trọng Khôi
Tặng họa sĩ Đinh Cường
Có khi độc ẩm là đối ẩm
Ly rượu chao nghiêng một bóng người
Bóng ma bóng núi đen lồng lộng
Chậc lưỡi mời nhau cho có đôi!!!
Hốc mắt nuốt hết trời cô liêu
Nuốt hết mây tiền kiếp quá nhiều
Óc quá tươi và sọ quá trắng
Sắc màu linh hiển nhập hồn rêu
Có khi ly rượu là môi ấm
Áp má nghe ra giọng hát mềm
Sao ta vẫn rợn khi vừa ngấm
Một niềm ưu hận rất dịu êm
Rất dịu êm, nét cọ lẫy lừng
Màu ươm nhan sắc, ý rưng rưng
Đêm reo rạng rỡ lời oan nghiệt
Ngày réo hồn nhiên nghĩa tận cùng
Có khi ly rượu là tay nõn
Những ngón tay thon những búp gầy
Những trận gió bay trong cõi mọn
Cuốn sạch cơn sầu nên chẳng say
Khuya trầm mình theo âm núi đen
Âm sọ trắng nở ngấn lệ hoen
Vũ trụ cũng lưu vong đấy nhỉ?!
Thời gian rộ một đóa hoa kèn…
Nguyễn Lương Vỵ
6.2009