Saturday, August 16, 2014

929. Thơ NGUYÊN LƯƠNG VỴ Ngũ ngôn mồ hư không








Chiếc lá khô ảo diệu
Sắc thu vàng ai điếu
Một bài ca lãng quên
Nghĩa là nhớ vang rền
Sắc thu câm rạng rỡ
Bây giờ là vạn thuở
Là cô liêu chói chang
Tinh âm buốt hết nàng
Nằm chết xanh Tuyệt Đối

Một trời thơ đỏ ối
Ta khóc rống ly tan
Mưa trong veo hồn đàn
Là cô liêu chói rực
Tinh âm buốt đáy vực
Hiện hình quỷ xướng thi
Hiện hình chim tử quy
Xứ sở không tiếng nói
Núi ngồi khóc vang dội

Ta vớt một âm xanh
Sông thở rất mong manh
Nghĩa là không kịp chép
Sắc thu câm quá ngợp
Trong suốt uất kim hương
Là cô liêu trắng xương
Tinh âm rung cồi máu
Vỗ cánh ngàn sông mộ
Vút bay một sợi lông…


Nguyễn Lương Vỵ