t
ó c
chân
cuồng đạp vỡ ngàn sao
tôi
đi trên những ảnh bào không tên
đưa
nhau về giữa miếu đền
nụ
hôn đã bặt từ then khóa hờ
lửa
vàng mấy độ hoang sơ
về
phương hoa tán bất ngờ nổi trôi
em
ơi chiều đã lưng đồi
mà
cây xế bóng còn ngoi giữa rừng
khi
nào trăng thệ rưng rưng
ngấn
mi cho một cuộc tình đã xa
trăm
năm. ừ.
trăm năm là
mây
bay dưới trán tóc xòa viễn khơi
t
ọ a đ ộ n g ư ò i
khi
nằm đon vị lung lay
sợi
tóc đã rụng quá ngày thanh niên
đạp
xanh nhớ vội qua miền
cỏ
êm êm rộng một triền nguy nga
bình
nguyên có vệt trăng lòa
hình
như con suối đã qua đời chiều
cớ
gì mơ mộng còn treo
một
phiên núi giục một đèo khả nghi
có
ai ngồi quán mong chờ
lắng
nghe đàn khảy tình thơ ít nhiều
bây
giờ ghế ngả bàn xiêu
dưới
chân nhện hóng tơ thiều hết ngân
phố
rao xa khổ lụy trần
mấu
xương gần chạm hồng ân của đời
đọ
từ mạch sống im hơi
tấu
câm một bản không lời ngựa xe
hoàng
xuân sơn
10 juin 2014