Hoàng Xuân Sơn
đ â u c ầ n b
i ế t
tặng cô chú Đức/Diễm
và bè bạn ở M.V.W
và
cánh tay nối dài tận Fran
conia
ở đó cô chú Diễm.
Cái
nết vẫn tự nghìn xưa. Như
một
cái tên dính liền. Như an
bài
đinh mệnh. Hạnh, rất Đẹp. Ở
thênh
thang những con lộ xuyên bang
Bắc
Mỹ. Khởi đi từ những bông
tuyết
nõn mộng lệ chưa rơi kịp
mùa.
Vào hết ngõ ngách. Lạc đường.
Lạc
thêm mấy độ cầu kiều dẫn
núi
đi về những cánh đồng yên
ấm
(ôi, núi ù lì muôn đời
vẫn!).
Và phố hội đêm vui rượu
đỏ
quánh hồn. Đêm vui của bạn.
Đêm
rất riêng Đạt & Kat rợp
đóa
hồng tràng hoa nguyệt quế. Không
cần biết em là ai.
Là ai?
Ta
đối ẩm cùng núi. Hút người
trong
mỗi cuộn nguyên sơ hai đứa
oa
sa cay sè thế sự. Đâu
cần
biết thế sự là gì! Là
gì?
Là những cánh tay những bước
chân
quanh vòng máy ảnh chớp tắt.
Là
ghi lại hết ân tình bằng
hữu
quyến đằm. Đêm đã bên ngoài
tường
thụy và tàng cây khiết hồn.
Thị
Bằng lên chơi phố núi. Ở
khúc
thanh bình xưa lắm lộc trời.
Nhuận
cam vời vợi rót. Bồ đào
tinh
khôi. Ở đó giọt đàn êm
sơn
xuyến và tiếng hát ni nhỏ
nhẹ.
Nụ cười lành của hát. Hương
quỳnh
trên tóc và chuôi mắt. Ta
mang cho em một đóa quỳnh.
Không.
Ta
mang cho em cả một khối
tình.
Lớn mãi. Giờ này quỳnh đã
ngủ
hay vẫn còn thức sông quyên
đêm
trói tình? Hình như trăng vẫn
sáng
trên vai mẹ gầy. Lâu lắm.
Mới
có một lần ngửa đời uống
vui
từng giọt . Và em. Bên cạnh
ai.
Không cần biết em là ai.
Là
nữu-mai-na-tiến? Không cần
biết.
Ta yêu...
HOÀNG XUÂN SƠN
haihai. chín. không bốn
chữ in nghiêng: Lời nhạc Diệu Hương,
Trịnh Công Sơn