Ảnh PCH - July 2014
Trâu
nằm ngoài biển, khá thương
Sóng vùi, gió dập dội nương tư bề
(Vè Các Lái)
Sóng vùi, gió dập dội nương tư bề
(Vè Các Lái)
Như vậy, theo
miêu tả của giới thương hồ ghe bầu [1] trong “Vè Các Lái” thì tất cả các mô đá,
khối đá trong Vũng Trâu Nằm, dù ở hướng nào cũng đều bị sóng vùi gió dập và bị
dội nương tư bề. Thật đáng thương!
Vũng trâu nằm
(trâu dầm) là những vũng nước cạn nhiều sình, được dùng để dầm trâu khi nắng
nóng thì làng xã nào ở Việt Nam có nhiều trâu đều có. (Những chỗ có nước trong,
đáy ít sình, nông dân vừa cho trâu uống nước vừa cho trâu dầm nước, không gọi
là vũng mà gọi là bến: bến trâu). Nhưng dù là vũng hay bến đều chứa nước ngọt
và nằm ven bờ đất, không nằm ngoài biển.
Vũng Trâu Nằm trong bài viết này không phải là một vũng nước thông thường mà là một địa danh như Vũng Rô, Vũng Tàu…
Vũng Trâu Nằm nằm
chính đông bên ngoài vịnh Vân Phong gần làng Bãi Giếng [2] xã Vạn Thạnh, huyện
Vạn Ninh, tỉnh Khánh Hòa; ở vị trí cực đông bán đảo Hòn Gốm – Khải Lương, cách
Mũi Gành – Hòn Nhọn trên 100 m. Theo giới các lái ghe bầu thì Vũng Trâu Nằm ở
quãng giữa Mũi Cỏ tỉnh Khánh Hòa và Mũi Én tỉnh Phú Yên, trên đường biển từ nam
ra bắc, một đoạn hải hành đầy hiểm nguy:
Cây
Sung – Mũi Cỏ đà qua
Bến đò Cồn Cạn [3] người ta tiếng đồn
Đi lên một quãng xa xăm
Gần tới Bãi Giếng hỏi thăm Trâu Nằm
Trâu nằm ngoài biển, khá thương
Sóng vùi, gió dập dội nương tư bề
Ngó lên, toàn cõi sơn khê
Đường ra Mũi Én trăm bề gian nguy…
Bến đò Cồn Cạn [3] người ta tiếng đồn
Đi lên một quãng xa xăm
Gần tới Bãi Giếng hỏi thăm Trâu Nằm
Trâu nằm ngoài biển, khá thương
Sóng vùi, gió dập dội nương tư bề
Ngó lên, toàn cõi sơn khê
Đường ra Mũi Én trăm bề gian nguy…
Đó là đường hải
hành từ nam ra – Bắt từ Gia Định kể ra, còn từ ngoài bắc vào – Anh
em thuận hòa ngoài Huế kể vô [4], thì trước khi đến Vũng Trâu Nằm phải qua
bãi Cát Thắm, một bãi cát hướng mặt ra biển khơi ở vị trí phía bắc Hòn Nhọn,
hòn núi cao nhất bán đảo – cao 390 m. Ngoài đường cong tuyệt mỹ của thiên
nhiên, bãi biển dài hơn 5 km này còn có màu cát như tên gọi: vàng sẫm và vô
cùng thắm thiết. Do không có sông lớn hay dòng hải lưu nào chảy qua nên nước biển
luôn xanh màu ngọc bích; nước màu ngọc này vỗ nhẹ lên bãi cát vàng thắm hình
trăng liềm, tạo nên một cảnh quan kỳ diệu với sức quyến rũ đầy mê đắm …
Tương truyền rằng:
Thời Chúa Nguyễn
mới mở cõi vào Đàng Trong, chưa mở được đường xuyên sơn qua Đèo Cả nên toàn bộ
trâu bò (mà trâu là chính vì đất vỡ hoang cần sức mạnh của trâu hơn bò), nông cụ,
hạt giống… đều vận chuyển bằng đường biển. Trâu được vận chuyển vào Nam trên
các bè mảng dùng cả buồm lẫn chèo tay. Trong một chuyến hải hành, một phần do
thiếu từng trải, một phần do vẻ đẹp mê hồn của bãi Cát Thắm nhìn từ biển thu
hút, khiến tài công (các lái) lơ đễnh đã để bè mảng đâm vào đá ngầm. Lúc đầu đàn
trâu chỉ có năm mười con, càng về sau số lượng trâu lâm nạn càng tăng, lên đến
hàng chục con. Những con trâu to lớn, lưng đen trùi trũi bị “sóng vùi, gió dập”;
những con trâu đứng cao hơn vẫn bị “dội nương tư bề”, thật đáng thương. (Đâu cần
giải thích là những hòn đá, mỏm đá có hình dáng giống một đàn trâu đang dầm nước,
phải không?).
Nhắc tới chuyện
các đàn trâu lâm nạn thời mới mở cõi vào Đàng Trong, tôi chợt nhớ đến một ý văn
của Lê Lạc Giao: Tổ tiên chúng tôi đã bước một bước dài từ ải Nam Quan đến mũi
Cà Mau; để rồi chúng tôi từ Mũi Cà Mau bị đẩy ra biển, trôi dạt khắp năm châu.
Sống nơi xứ người lòng chúng tôi vẫn đau đáu hướng về tổ quốc, đến khi nhận biết
mình bị quê hương ruồng bỏ thì tóc đã bạc trắng [5].
Đâu phải chỉ có
“trâu nằm ngoài biển, khá thương” khi những lưu dân theo Chúa Nguyễn mở cõi vào
Nam tìm sự sống, mà những người bị vùi thây dưới đáy biển (cũng đi tìm sự sống
– mấy thế kỷ sau), tất thảy đều đáng thương như nhau. Còn lại những kẻ sống sót
bị quê hương ruồng bỏ, những “linh hồn đang vất vưởng lang thang trên quả địa cầu”
[5], có được ai thương xót không?
Nguyễn Âu Hồng
______________
[1] Ghe Bàu
(Prau tiếng Chăm) loại ghe nhọn hai đầu, bụng bầu phình ra. Trong bài này chúng
tôi viết “ghe bầu” cho phù hợp với bụng bầu.
[2] Làng Bãi
Giếng nằm phía bắc hướng mặt ra cửa biển Cổ Cò vào cảng Đầm Môn, cận đông
bán đảo Hòn Gốm (Khải Lương) là nơi được ánh mặt trời rọi sáng đầu tiên trên
toàn cõi Đông Dương.
[3] Bến đò Cồn
Cạn ngày nay thuộc làng Rớ – Hòn Khói huyện Ninh Hòa.
[4] Vè Các
Lái: Một bài vè dài trên 200 câu như một cẩm nang đi biển, miêu tả hải
trình từ Huế vào, và từ Gia Định ra; nêu đầy đủ các địa danh từ mũi đá ven biển
đến núi non, hải đảo, đá ngầm, luồng lạch, phố thị, hải cảng… lưu ý những vùng
hiểm nguy thường gây tai nạn. Tác giả bài viết ghi lại theo lời kể của ông Ba
Ban ở Đầm Báy và ông Bảy Thành ở Bích Đầm, Hòn Lớn – Nha Trang.
[5] Trong Một
Thời Điêu Linh, trang 54, tập truyện của Lê Lạc Giao, Triết Văn xuất bản –
Hoa Kỳ 2013.