gởi bạn tôi Nguyễn
Xuân Hoàng
tôi
có thời ở đường 14 nay lùi lại 12
những
phiến gân năm tháng trổ dài
chẳng
biết khúc nào mình an tọa
tôi
quen sống một đời xa lạ
lúc
nhớ lại mình lởn vởn trần mây
lau
sậy ven sông hồn liễu rất gầy
bến
đã chia xa màu trăng lạnh
cuộn
chỉ rối bời không ai quay nhánh
con
sâu vẫn đo lá ngoài vườn
mình
vẫn nhủ mình nhớ nhớ thương thương
tuồng
tích ấy có chi đâu mà vọng nội
ờ. thì vết đau bên trong vẫn hằng sôi nổi
mặt
trời trên da lửa đốt âm hồn
cánh
tay trần. phế tích. những nụ hôn
đã
hoang dại theo chiều tóc trắng
có
khi nao bồn chồn hơi thở ngắn
mà
sông cuồng biển dậy mênh mang
tôi
biết đời rung theo mỗi giọt đàn
cùng
nốt lặng buổi về câm nín
hoa
trái đầu thềm hương non già chín
chân
bết bùn. thèm vụng nước mưa
những
mùa đi sấm nộ không ngờ
nước
mắt con chim nhỏ đầu cành viêm nhiệt
cây
lá ngoài sân vẫn còn thao thiết
hoàng xuân sơn
cuối
tháng 6 hai ngàn mười bốn