Wednesday, June 4, 2014

792. Thơ HOÀNG XUÂN SƠN Nằm nôi lịch sử




 



lục vấn một căn nhà không tông tích
[tổ tiên dọn đi nơi khác lâu rồi]
còn lại ngôi chợ chồm hổm ngồi dài bầy thú đuôi cáo
chia nhau ăn máu ngọn cờ

em đừng hỏi tôi một thứ tình yêu mỏng như giấy kẹp
thời buổi lơ mơ hàng họ giấy má tái sinh hầm cầu
những khuôn mặt người từ đâu hoang mang
đại để kim rãi đường mũi dùi cắm sâu vào họng
nựng nịu lũ đầu têu hí hửng cá độ hung tàn

nếu còn một chữ người có thể nằm tận biển đâu đâu
biển thì quá lớn muối đã lấp cát ngàn ngàn mộ chí
lũ cá ba sa [ôi] luẩn quẩn ăn đong dưới gậm cầu
chảy dài bãi rác phúc phận đời dấp dứ

chuyến xe chiều nay có thể đổ đèo hiểm hóc
hoài chi ngang tàng núi đá xưa
lũng tay giăng mù hiếm thời cung mã
quá lửa thần phù dặm hát đò đưa

có bà mẹ ru hời lịch sử đung đưa chiếc nôi
nôi rã cói ru hỡi ru hời con tượng đá
mấy nghìn năm bụi nã sông đồi
ngọn buồm ra khơi vẫn tích tề mụn vá

hoàng xuân sơn
30 tháng 5/2014


Đồng cỏ trong xóm tôi – Photo by PCH – Scibilia,  June 4, 2014