Một đoạn đường ở Long Khánh – Nguồn: internet
Không chỉ làm thơ ta còn cày ruộng
Lòng khoan dung như cây cỏ ven bờ
Nghe con dế gáy xa hồn sương mỏng
Và tình em ngũ sắc nở vào thơ
Thương hoa khế tím chiều rơi nỗi
nhớ
Thương hàng cau xanh tóc thuở yêu
người
Thương con quốc gọi tình mùa mưa
lũ
Thương bàn tay vói mộng cuối chân
trời
Không chỉ yêu em ta còn yêu đá sỏi
Sớm lên đồi chiều lội suối bình
yên
Thương con cá bơi xuôi con còng
bò ngược
Thương đời minh, thương cát sỏi
không tên
Ta từng buổi vai gầy phơi nắng gắt
Cúi hôn từng cọng cỏ lạnh hơi
sương
Xin ôm cả đất trời cả hồn thu biếc
Lá xanh vì nhuộm máu buổi tai
ương
Không chỉ yêu em ta còn yêu khe
suối
Từ ngàn xa réo gọi những dòng
sông
Em xỏa tóc gội đầu hong nắng mới
Và nỗi đau xưa thành sẹo trong hồn
Không chỉ làm thơ ta còn cày ruộng
Đất và thơ hòa lệ máu dâng đời
Xin dâng cả trái tim còn nóng hổi
Thuở tình xanh men rượu ngọt
môi người
Lê Văn Trung
6 3 8