Monday, March 10, 2014

629. Thơ HOÀNG XUÂN SƠN Chờ.không ngóng/Từ từ.cũng/Khí hậu.bốn







c h ờ.  k h ô n g  n g ó n g

xănxăn       vô mộng
chợt sóng nằm nhoài
thuyền.  tuồng như mệt
ụ trầm xa khơi
trên bãi phóng tình
có con chim cát
rúc theo cỏ bồng
bới xanh tìm hạt
ngậm rồi kim khâu
buổi chiều dương liễu
nắng bỏ vô rừng
nên buồn yểu điệu
một trần dang xa
một lần háp nhớ
biển biển biển biển
thu tay ngờ ngợ
ngón trỏ lên đồi
chỉ quanh đường ngắm
mây xuyến vĩ cầm
cùng hai mắt nhặm



t ừ  t ừ,  c ũ n g

rắn mắt
còn một lũ người
hai tay thu vén
cuộc chơi nồng nàn
em cứ bồng bềnh theo anh
có khi mây bão
rác nhằm bụi thiêng
trần gian chung
mà             nỗi riêng
đố ai xẻo được
tâm thiền của duy
một mình một mình rất.
          ư
thì thôi bước dặm
cũng từtừ
thôi


hai mươi bảy tháng tám mười ba



k h í  h u.   b n

sẽ hẹn bình minh mai sau đến
hôm nay lửa đã tắt mặt trời
nguội.  vữa đôi mắt buồn u ám
và tiếng thở dài đêm mãn khai

[ có phải là em chôn chân đứng
một nửa thanh xuân nửa khải huyền]

con người chống đỡ mọi thứ
cẳng          chân
vai
         lưng
thậm chí cân não
mà đời vẫn cứ chông chênh

hà hơi đầu ngón tay
trôi đi hết nực nội
còn lại trên mây
vừng trán
thơ ngây tắm gội
buổi chiều

cảnh thổ không như những chái nhà
có khi nằm lịm dưới hàng ba
một bầy gió chướng quên khuy áo
trạc ngực thiên thu lạnh tuổi già


Hoàng Xuân Sơn
1 feb. 2014

6 2 9