Vạn Giã - Ảnh:
Internet
Em
thành ni cô
Thương sao nói vậy
Đời
muôn lần thấy
Thấy
buồn trong thơ
Đởi
muôn lần mơ
Mơ
về thưở đó
Nghe
tiếng chuông chùa
Khi
ra khỏi ngõ
Nghe
đời đâu đó
Rớt
lại lời kinh
Nên
nhớ người tình
Làm
thơ uống rượu
Cuộc
tàn một mình
Đọc
câu sám hối
Đường
đời quá mỏi
Trong
nắng chiều qua
Biết
ơn đàn bà
Cho
ta ảo mộng.
TRẦN VẠN GIÃ
5 6 8