Hình bóng lẻ loi, cô độc của ông đồ giống
như một nỗ lực cuối cùng, đang cô đơn chống chọi trong vô vọng... cố níu giữ
một thời vàng son trên nét bút giữa dòng đời hối hả. “Lá vàng rơi trên giấy”
gợi trong lòng khách yêu thơ một không gian thấm đượm nỗi buồn, đang quấn lấy
số phận hẩm hiu của ông đồ trước khi tàn tạ. Tiếng gõ nhịp thời gian càng khắc
khoải với câu hỏi :“Người thuê viết nay đâu?” Hờ hững rồi lãng quên.
Xung quanh ông chỉ
là khoảng trống...
Xuôi dòng thời gian, mọi thứ lui vào dĩ vãng và để lại cho
chúng ta bao nỗi niềm tiếc nuối. Trong số đó có hình ảnh ông đồ một thời vang
bóng. Và bài thơ của Vũ Đình Liên là một hoài niệm day dứt, thương cảm cho một
giá trị tinh thần sắp tàn, man mác nỗi lòng hoài cổ.
Đọc tiếp...
Đọc tiếp...
5 3 8