Tuesday, January 21, 2014

521. Thơ PHẠM CAO HOÀNG Mặt đất buồn thảm




t h ơ  t h ờ i  c h i ế n  t r a n h
Thác Liên Khương  (Ảnh: Internet)



có những đêm nằm nghe thác Liên Khương đổ
anh nghe hồn nhỏ lệ Cúc Hoa ơi
ấy là khi mưa quằn quại bên trời
anh quằn quại với khối sầu vạn đại

mùa đông đến nhà anh dột mái
mưa cuốn anh đi mưa sắp cuốn anh đi
gió cuốn anh đi nhưng có hề chi
bóng tối nữa, với anh là một

tiếng lá đuổi trong đêm xào xạc
ngoài hiên mưa từng giọt đi về
căn nhà anh như một nấm mồ
anh cựa quậy nhưng chẳng hề động đậy

ấy là lúc anh của em nhìn thấy
mặt đất kia buồn thảm quá chừng
biển tiếp sông, sông tiếp núi rừng
rừng đã tiếp cho anh hơi thở

rừng nuôi anh khi thương lúc nhớ
cái môi em, cái mắt của em
rừng mở cho anh những sớm êm đềm
những chiều mướt, những trưa xanh biếc

ấy là lúc anh co mình rên siết
như con tôm lột vỏ nằm chờ
trăm năm chẳng qua một phút tình cờ
chưa gặp gỡ đã trùng trùng tan tác

chưa cầm tay nhau đã rơi nước mắt
chưa biết ngày về đã lại ra đi
trăm năm chẳng qua một nấm xanh rì
thở một cái ngậm ngùi vĩnh biệt

thở một cái em của anh sẽ biết
những gì anh muốn tặng cho đời
ô cuộc đời buồn quá Cúc Hoa ơi

Phạm Cao Hoàng
1 9 7 4