Sunday, January 12, 2014

502. Thơ TRẦN VẠN GIÃ Nhã ca VIII



Ảnh: Internet




1.

Tôi sinh ra
Tự do đầu tiên được khóc làm người
Mẹ tôi kể ngày sinh con có cơn mưa ướt đất
Nơi chôn nhau tôi gần gốc chuối
Tắm tôi
Bằng nước giếng nấu cây tràm
Cắt rún tôi
Bằng cu liềm cùn đựng trong túi trầu bà mụ
Gốc rạ chết vì cu liềm tại sao tôi không chết
Có lẽ tình yêu mạnh hơn sự chết

Tôi sống
Sống trân trụi và thấm đậm trong bụi thời gian
Lớn lên như chim sáo
Thênh thang đồng nội
Quên tuổi trăm năm treo ngọn tre già


2.

Tinh huyết mẹ cha truyền sang bào thai
Đêm tân hôn phá giới
Thành nhân quả tôi hạt cải phất phơ
Tôi gọi tôi
Đánh thức những bài thơ nhìn về lẽ phải
Phần bóng tối lặng im tìm lại
Con đường cội nguồn
Nơi tôi đã nhiều lần cấy câu thơ xuống đất

Trần Vạn Giã




5 0 2