Ảnh: Internet
Ở KINH TỂ MỚI ĐẤT SÉT
NỬA ĐÊM THỨC GIẤC NHỚ
BẠN
Tặng Nguyễn Âu Hồng
Vẫn là canh sắn lá giang
Vẫn rau tên gọi tập
tàng nấu canh
Vẫn tình như thưở tóc
xanh
Vẫn chai rượu quý để
dành bạn thơ
Vẫn vành trăng khuyết
đang chờ
Vẫn còn khói sóng bên bờ
sông Giang
Vẫn con sông chở đò
ngang
Vẫn nghe chim phí gọi
đàn đêm đêm
Vẫn rừng muôn thưở lặng
im
Vẫn tôi còn sống nhịp
tim đất trời
Vẫn tôi nhớ sóng biển
khơi
Vẫn tôi nhớ bạn bời bời
đêm nay.
CHIÊM BAO
GẶP ĐỖ PHỦ ĐI CHỢ BÁN THƠ
Nhà thơ đi chợ bán thơ
Để tìm hạt gạo trong tờ
tiền rơi
Ngâm thơ mà đắng từng
lời
Rao thơ mà đắng trong
thời hàn vi
Hồn thơ xuôi ngược sá gì
Vương triều sụp đổ danh
thi sĩ còn
Bán thơ mua gạo nuôi con
Chuyện xưa Đỗ Phủ vẫn
còn chiêm bao.
TRỞ VỀ THƯỢNG NGUỒN
NGỒI CHIÊM NGHIỆM
Khi buồn nhìn nước sông
sâu
Hỏi sông đời chảy về đâu
đêm này
Tóc nào rơi xuống gió
bay
Lạ gì ảo ảnh mà say lụa
là
Nhìn đời những chặng
chiều xa
Con đường phù phiếm chưa
qua đã buồn
Quanh ta những ngọn thác
cuồng
Mỏng manh sợi chỉ buộc
luồn bão giông
Dại gì chém nước đầu
sông
Ngồi mơ làm cá hóa rồng
mà chi
Về tìm lại cõi vô vi
Chén giang hồ cạn sá gì
đục trong
Thả câu danh lợi trôi
sông
Bay cùng sương khói mênh
mông đại ngàn.
TẠ ƠN TRỜI ĐẤT
TÔI CÒN NHỊP TIM
Tặng Lữ Kiều
Còn thèm một giọt nước
mưa
Đêm đêm thắp lửa đời
chưa nguội tàn
Còn đi tìm thưở hỗn mang
Còn về bẻ cửa thiên đàng
rong chơi
Còn đi tìm gió ngàn khơi
Còn về tìm sóng vùi đời
vô danh
Ra đi từ mái nhà tranh
Khi về nước mắt khô
quanh sông buồn
Ra đi tìm biển bỏ nguồn
Trở về với ngọn gió
cuồng đầu non
Thời gian đốt tuổi cháy
mòn
Tạ ơn trời đất vẫn còn
nhịp tim.
TRẦN VẠN GIÃ
4 6 6