Sunday, November 17, 2013

427. Thơ HOÀNG XUÂN SƠN nước non ngựa và người / góc nhìn của núi / ngó triều lên







n ư ớ c  n o n  n g ự a  v à  n g ư ờ i


như con ngựa quẩn quanh tìm tiếng hí
gió bắc mang đi cả nỗi buồn rầu
những chiếc móng sắt trên đường phiêu kỵ
bờm sóng.  lửa trời.  về đâu về đâu

vỗ về cát đá khe truông đọa
ôi thân vạ.  khúc nhạc du đồng đăng
bình nguyên xạ trăng huyết ảnh câu thề
cửa vãi hạt tâm như bồ đề.  trắng phớ
một thuỷ nhược dòng ôm mấy tràng khê

ngựa.  chiếm sơn.  thời gian cùng tống khứ
lên sườn đồi ngóng tuổi bạch dương  ngây say
một áng chiều lung lay.  tàn.  rất nhẹ
ngựa ơi ngựa ơi.  sầu cảnh thổ xa bầy

hăm ba.  chín.  mười ba




g ó c  n h ì n  c ủ a  n ú i


chúi mũi đụng đường sào
ai cắm trên sông hận
nước.  cản đường ta sao
thôi quay về núi đứng

trên mây.  trong sương buồn
lưng đau dằng dặc suối
thác gầm. rồi quên tuôn
mạch tim về đã nguội

thôi phường đời không dung
đáy oan cừu chưa hả
thôi còn ngọn sóng lừng
với biển cuồng hung phá

dãi mây chiều tịnh yên
trăng điên nào thắt cổ
đêm trở mặt bưng biền
đêm.  của thời dông tố

thời chúng ta đã cùng
giải giao nhau đồng lõa
những chặng ngời lao lung
những muôn trùng sinh hóa

23.  chín.  13




n g ó  t r i ề u  l ê n


vách núi.  đứng
ngó một hồi
chợt xô triều ngã
về nơi bệnh cuồng
[đời này còn có người thương]
còn điều chối bỏ
từ xương thịt        này
xin đừng cắn đứt ngón tay
núi sông rồi cũng có ngày
tiếp liên
ở bên kia dãi đất liền
lòng sông ý biển
cùng thiêng liêng về

9/13
Hoàng Xuân Sơn


4 2 7