HOÀNG XUÂN SƠN
L ụ c b á t
đ ư ờ n g c h i
a
vết trần áp dụi bùa mê
cho lòng rười rượi nỗi
tê tê buồn
vườn nhà ai bên vạch
xanh
đi ngang vạch đỏ hồn
khoanh bụi mù
1963
b ằ n g h ữ u
đã từng cắp nách tuý vân
xuống đò mỹ lợi qua
thần phù nghe
rượu thơm kết đặng một
bè
1965
g i ữ a c á n
h đ ồ n g
biết bao năm tháng rồi
trời
để thương kéo nhớ bồi
hồi kéo mây
kéo chiều xuống thắp
lên cây
kéo đêm thăm thẳm kéo
ngày quạnh mong
còn bao năm tháng vời
trông
bóng người đi giữa
cánh đồng vi vu
1966
c ạ n t h ề
biển khô lâu nắng
trói già
tôi từ núi vọng bài
ca đất sầu
còn gì để gối lên
nhau
dưới chân xảo ngự nát
nhầu hoa tiên
mậu thân 68
v ầ n t r o n
g t h u
khi người đứng lại
trong sương
đã trao cái bóng cho
tường thu câm
chỗ năm xưa vợi chỗ nằm
mưa trút hết lá vào căm
lạnh đầy
người cùng thể điệu hương
may
cùng âm thuỷ tú phương
này nhẹ đi
dưới chân đá sỏi lầm
lì
khi không đời mải miết
suy vi cuồng
người về trộng tuổi
gai chông
người em gái đã phiêu
bồng một mai
bây giờ ngày cũ giêng
hai
còn nghi vọng một chút
đài ngân hoa
tới khi thu hứng đổ òa
. . .
1969
v ề m ộ t n g ư ờ i
ở n ú i
lên rừng củi mục xương
vai
xuống dốc núi cũng mưa
dài trợt trơn
đá ai tượng tạc tủi hờn
nghe vong lục bị từ cơn
đọa đày
lá đương khô bỗng rất
dày
chôn lây lất xuống ngàn
mây cổ phần
mỗi đời riêng một khe
lăn
tóm nhau gọn giữa lưng
trần phôi sinh
1971
c ò n x ư
a s a u
về đây ly hứng chiêm
bao
có nhau trong giọt rượu
trào chung thân
đường trăm năm cuộc
diện gần
ta trên mỗi cánh phù
vân của đời
khu vườn lộc tía mân
côi
đem cho huyền diệu của
lời mai sau
đón em nhạc ngựa qua
cầu
và sông nước biếc một
mầu vu quy
1972
4 2 5