Monday, October 28, 2013

409. Thơ NGUYỄN THUYÊN Nơi cũ




                                               

Em tự thuở đàn lủng treo rổ đậy
Những sáo non hoác miệng viền vàng loa
Họng pháo kia mạ ánh thép chói lòa
Người thiếp mơ đảo ngôn từ khờ dại
Hoa đã nở thì không còn mở lại
Đời đã trôi sao vớt được tuổi thơ
Mắt được hiểu như từng dìm bao ngấn lệ
Môi được tô như chồng đắp u mê
Tháp nhà thờ để gióng chuông báo tử
Trăng mãi treo để câu hút cuồng điên
Ai ngủ trên đồi Cù cỏ xanh hun giấc du miên
Ai đợi mãi giọt cà phê từ phin chưa đổ nước
Những hồn ma quân hành còn đều bước
Những chiều tà phả lướt phướt mây đen
Ngón tay em là để đan rối ren
Thành sợi len bốc sương mờ thành phố
Đèn nhà ai hắt vàng trên dốc đổ
Những lá trơ xương ủ rong rêu
Thôi đừng hát những khúc arias đều đều
Mà hãy phết người anh bằng hy vọng
Mà hãy cắt cho anh lưới gì lồng lộng

Của yêu thương em bủa xiết ngạt anh

Nguyễn Thuyên
Anaheim-Oct 28, 2013


Nhà thờ Domaine De Marie  Đà Lạt
Sơn dầu 24x32 in
Tranh Nguyễn Thuyên (2010)


4 0 9