Tại một quận
nhỏ nằm về hướng tây công trường Washington, đường sá chạy rối loạn, quanh
co, tròng tréo nhau tạo thành nhiều khu nhỏ, thường được gọi là những
"cái ổ". Những "cái ổ" này cong lượn, hình thù thật kỳ dị.
Một con đường cứ tự cắt mình ra một hoặc hai lần. Có chàng nghệ sĩ phát ngôn
rằng đường sá như vậy cũng có cái... lợi của nó. Giả sử như có một tên đòi nợ
đến thu tiền cọ tiền sơn các thân chủ họa sĩ ở đây, lòng vòng qua những con
đường như vậy cuối cùng chỉ để tìm thấy chính... mình, với hai bàn tay
không.
Vì vậy mà các nghệ sĩ
tìm đến, lang thang trong cái làng cổ Greenwich để tìm thuê những căn nhà có
những chiếc cổng xây theo kiểu kiểu Hà Lan từ thế kỷ thứ mười tám, cửa sổ
quay về hướng bắc với giá thuê thật hạ Rồi họ mang vào những chiếc thùng bằng
thiết, vài cái dĩa mòn lỉn kiếm được ở Đại Lộ Thứ Sáu và cứ như vậy cái làng
cổ mặc nhiên trở thành một "thuộc địa" của đám nghệ sĩ.
|