đ á c h ì m
tặng HZD
chen lấn mãi rồi có lúc
rơi rụng
bốn ngàn năm a ha bốn
ngàn năm (*)
từ lê lết tới tranh
giành chỗ đứng
những cái bóng ôm
nhau một chỗ nằm
sáng bảnh mắt. mặt trời.
ừ. vẫn một
bơi về đâu tuồng cây
cỏ bụi mù
muôn ngọn sóng úp nhào
qua phố hộp
cuốn đi dần mê ảo với
phù hư
và đêm xuống. triệu vì sao vẫn nháy
bốn ngàn năm ô hô bốn
ngàn năm
sông cứ chảy. bởi suối hồ không đáy
rợn như gương. tù thuỷ.
đá tích trầm
20 oct. 2013
(*) Bốn Ngàn Năm Chen
Lấn - tập truyện, Hoài Ziang Duy
k h o ả n g t r
ố n g
một mình buồn nẫu ruột
có
hai mình vẫn hơn
làm gì anh không biết
những buổi sáng mùa đông
mở ra ô cửa tò vò
khung trời xám. khu rừng ngáp gió bươn bả
hương trời xa
vọng gần tiếng răng rắc
cựa mình
sàn gỗ bỗng luồn giật
tiềm thức bay qua
như cái bóng chagal
treo lờ lững
hôm qua em trở về
mang theo hơi ấm cũ
ngón tay cong cong thầm
thì
nụ chào hôn bữa sớm
giữ cho nhau một chút
tình già
tháng mười tháng mười
một
trời. rồi sẽ hú đen tơ nhện
hai con sâu quấn mình
tổ kén
làm gì anh không biết
mây trời đã héo lạnh
đường qua
[ thời tiết năm nào cũng
vậy ]
có dang xa. và xúm về
hãy dúm nhau vào góc
bếp
cho gần thêm một chút
xó nhà
chút tay khô bền bĩ
21 oct. 2013
HoàngXuânSơn
3 9 7