Tôi là ảnh của những
người trong ảo
Người kia đi tôi lảo
đảo bước theo
Rồi những đêm trăn
trối mải mê chèo
Trên sóng rợn , chiếc
bè như hóa đá
Tôi vẫn bảo đừng để
lòng băng giá
Cõi nhân gian ai bận
mấy thương nhau
Dám cho không? rồi lại
phải cam đau
Ôm thương tật, chẳng
bao giờ gượng dậy
Tôi vẫn ủ, hồn khum
bưng nắp đậy
Một mầm yêu như cây cỏ
dần vươn
Kìa chông chênh tuôn
nẻo những con đường
Tưởng người vẫn làng
thôn ôm dấu hẹn
Tôi cuốc mãi, rãnh sâu
đau còn nghẽn
Mây rời xa trôi mãi
trở về Nam
Tôi là đất, vết người
xưa nhiều lắm
Những người lê vào vô
tận lầm than
Quê hương ơi, sao chảy
mãi than van ?
Tôi là quả của nhân
xưa hờn óan
Tôi vẫn đợi, ai nào
không biết thẹn ?
Tôi vẫn chờ được giải
những hồn oan
Nguyễn Thuyên
Thuyền ngư phủ
Tranh Nguyễn Thuyên
3 7 9