Tuesday, September 17, 2013

360. Thơ HOÀNG XUÂN SƠN MÙA TRANG ĐIỂM / RẠNG TRỜI, KHÔN TỎ








m ù a  t r a n g  đ i ể m


không gai
mà hoa cứ đâm
kín             trời ngột ngạt
tơ lồng lộng                 bay
hít thở bụi phổi
rất dày
hương no trùng thổ
rướn đầy thiên cư
ở mô rồi nắng cũng cù
gió đưa ngắc ngoải
về ru rú
nằm
ba hồi máy động
sơn căn
xuân thu còn giọt nước
hằng hà
đi


ba tháng chín mười ba



r ạ n g  t r ờ i.   k h ô n  t ỏ


nhắm mắt
dưỡng thần
                           một chốc
mở mắt [vẫn đấy cuộc đời]
loay hoay cực kỳ vốn lời
ở giữa tâm bão
con mắt
lồi
                  ngủ một chốc
[vẫn định như thế]
ở đâu ùa òa tới
nghĩa
                  đá vàng
hay ho gì đâu lửa tròng bụi gió
hơ háp
chen lấn đẩy xô
xóa                     nhòa

nằm ngửa đầu xoay   
                  chong chóng
tư thế của hư vô
cuồng.  lấp
nằm nghiêng lụt nước nằm sấp
trống đánh          thùng
con mắt đỏ
                  điểm hồng trong tối
standby
sao ngó nhau trừng trừng
đóm nhang mùa lễ
vội
[mai.  biết còn nhau không]
tiếng cãi lẩy những chòm râu
va
                  môi miếng
tình thiệt thương                   hung
 một mình
không ngủ được
một mình
nhớ một chỗ
nằm chung


ba giờ sáng ngày ba
tháng tám mười ba

HoàngXuânSơn

3 6 0