Thursday, August 15, 2013

315. Thơ HOÀNG XUẬN SƠN âm , biến động . và vong tình






1.
tiếng rạn vỡ dưới chân đồi
ô hay !
mùa nguyệt tan vơi lối nào ?
mượn hồn
một chút xanh xao
mượn đôi mắt biếc
nghìn sao tỏ cùng
tiếng rợn cười của mông lung
ánh đao thép bén
truy lùng mộ bia
đôi tay
của buổi chia lìa
vút bay cánh hẹn
vùi tia lửa tàn
tiếng khô khốc của lầm than
mười năm tro bụi
xuống hàng u minh
lấm lem hoa cỏ tuyệt tình
nguyệt rơi. âm cọ cứa
hình hài
                              đau

2.
kỳ cùng
một cuộc bể dâu
nước chui về huyệt
non rầu rỉ
trông
ôi tấc đất. dạ
tấc lòng
ai khua huyết lệ
đỏ tròng mắt thâm
nhiều đêm nhiều đêm không cầm
nổi cơn du mộng về
tâm-rẫy-ruồng
bỏ cùng lụy hệ tai ương
mỗi một giây bán mạng
tuồng mưu sinh
nhớ sông xưa
tủi một mình
chuôi sao bạch hạc phúc trình thế nhân

gọi hồn ẩm túy phân vân
xương vai chén tạc với ngần hanh hao
hào hoa
cháy ở độ nào
trên sông giang tứ ảnh bào
lung linh
câu ca nhiếp dẫn lộ trình
đàn trôi. khúc biệt xứ
chùng chình
ngân


3.
bờ lau thở trắng tóc ngàn
quasông qua sông
bến hàng liêu xiêu
ngày tan đi trận mỹ miều
quạnh hiu về với
rừng chiều
phất phơ
bạc tóc. nương tóc bạc
chờ
hát câu tận tuyệt
cùng giờ vi sinh
nhỏ nhoi hôn lạnh
đa tình
nhỏ nhoi
sâu cuộn lá
hình
vong nhân


Hoàng Xuân Sơn
oct. 2008

3 1 5