người gây lạnh từ đất
trời đổ đốn
buổi ra đi cùng nghiệp
chướng hao mòn
u mê thảo lấn cây già
vọng tộc
khói thất thần hun chết
ngạt đồ sơn
cứ đứng đấy mân mê tròn
quả phúc
trên đồi không văn tự
đã chia bầy
một lọn nước thơ đi mùa
chuyếnh choáng
sóng chưa êm mà hồn
nhập đồng say
lòng đã quyết không
nghe tuồng miệng lưỡi
nọ với kia nguyệt
khuyết cự trăng tròn
trên tất cả buộc nhùng
nhằng tơ tháo
mối sợi nào đo thẳng
được hờn oan
rồi cái biết chôn chân
đời lạc xứ
hãy biến đi tinh thể
ngàn sao băng
nơi tích lũy với trường
thành toan tính
chút tâm si còn thở tới
miên hằng
chìm cũng thế. mà nổi trôi cùng thế
nước sông tao còn rửa
sạch mây mù
bóng thuyền lạ mỏi
tay chèo có nhớ
ai cùng về nơi cổ độ
vàng thu
âm huyết nhé. thổ buồn ra hoa mộng
nửa mặt người còn đẹp
tợ sương thanh
thôi áo mỏng một lần
nhu hương khép
cũng thơ ngây tà lụa
vẽ không thành
HoàngXuânSơn
haihai thángba mườiba
2 7 5