Hôm đó khí trời ấm áp, gió thổi hây
hây, lá vàng rụng đầy vườn. Nhưng khi
chiều về, se se lạnh, sương mù lan xuống từ trên núi, trong sương đã nghe có ít
nhiều cái rét mướt của những vùng băng tuyết xa xôi. Tôi vừa đặt bút xuống bàn, bỗng nghe tiếng gọi
rộn rã từ nhà dưới. Tôi vụt chạy xuống
gác, vào phòng khách; vợ tôi và hai con chúng tôi đang nép mình vào cánh cửa
lớn trông ra ngoài hiên. Trước đó có mấy
giây đồng hồ ba mẹ con kêu gọi ầm ĩ, bây giờ lại ngồi bất động như bị thôi
miên, như sợ rằng chỉ một cử động, một hơi thở mạnh, cũng đủ làm cho hình ảnh
mình đang chiêm ngưỡng tan biến đi mất.