Thursday, May 9, 2013

177. Thơ HOÀNG LỘC Miền xưa








dù sao thì nỗi âm thầm ấy đã tan
tiếng thở dài đã bật
khi em qua bến bờ trong đục
mà vẫn quê nhà

căn nhà cũ phải không ?
người đưa thư anh
chỉ một lần ghé viếng
những mùa thu đã qua
nhiều mùa thu đã tới
trang thư hoài xanh tình nhân

con đường dẫn ra công viên
còn mỗi chiều tóc em
dài nổi gió
và sóng ngàn sông
làm sao đời anh thôi lênh đênh?

tình yêu ngày nào trao tặng nhau
mà như chưa từng có được
em cầm những trang thơ cuối cùng
anh gửi qua người bạn
đọc sau ngày chia tan?

hạnh phúc thật là phù du
khi từng lời vẫn vang (để không còn vọng)
trên lau lách miền xưa

Hoàng Lộc
5-5-13




Tranh Nguyễn Trọng Khôi
Oil on canvas 28 x 30


Thơ Hoàng Lộc
Nguyễn Tất Vịnh phổ nhạc
Tiếng hát Hạnh Nguyên



1 7 7